Đầu năm ngoái, sau khi Diệp An Thế rời Kinh Triệu, Uông Ấn đã sắp xếp rất nhiều người bên cạnh ông. Một là để nhắc Diệp An Thế những công việc khi ra ngoài làm quan, hai là để bảo vệ ông.
Dù sao làm quan ở nơi khác không thể so với làm quan ở Kinh Triệu. Ngay cả hắn cũng không biết Diệp An Thế sẽ gặp phải điều gì, nhưng chắc hẳn cử người đi theo bảo vệ là một việc đúng đắn.
Hắn làm vậy chỉ để đề phòng lỡ như. Tuy nhiên không ngờ rằng Diệp An Thế lại thật sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn là trên đường trở về Kinh Triệu để chịu tang.
Diệp Tuy lắng nghe từ đầu đến cuối, sau đó ngước mắt nhìn Uông Ấn, cảm thấy vô cùng thoải mái vì việc làm của hắn, trong lòng cũng rất đỗi nghi hoặc: “Đại nhân, sao cha mẹ lại gặp phải sơn tặc?”
Trước đây, khi nàng mạo hiểm trong ngõ Bố Châu bị “sơn tặc” tấn công, về sau Chu thị xảy ra chuyện cũng dính dáng đến sơn tặc trên núi Vân Đồ.
Hiện tại những kẻ phục kích cha mẹ nàng trên đường hồi kinh vẫn là sơn tặc.
Sơn tặc, đúng là rất dễ sử dụng.
Đề kỵ bẩm báo: “Phu nhân, những sơn tặc kia đã bị bắt. Sau khi đề kỵ thẩm vấn đã xác nhận bọn chúng chính là sơn tặc, không còn gì phải nghi ngờ nữa cả. Bọn chúng phục kích Diệp Tam gia là bởi vì đã nhận tiền của người khác, nhưng bọn chúng lại không biết người đứng đằng sau trả tiền là ai.”
Theo như đề kỵ thấy thì những sơn tặc kia cũng thật xui xẻo, bọn chúng nhận được một vụ làm ăn, thu được món tiền lớn. Người thuê bọn chúng nói cứ mai phục ở đây, sẽ có một viên quan nhỏ đi qua nơi này, chỉ cần bọn chúng phục kích giết chết viên quan đó thì sẽ còn nhận được một khoản tiền khác.
Đám sơn tặc này chỉ là lũ sơn tặc bình thường, khác với những tên cướp trên núi Vân Đồ, đều không hiểu nhiều về thế lực tại Kinh Triệu.
Tuy nhiên, kì thực bọn chúng cũng đã điều tra, biết được quả thật sẽ có một quan viên nhỏ của đạo Hà Đông đi qua đây cho nên mới nhận vụ này muốn phát tài. Thế nhưng bọn chúng không biết viên quan nhỏ đó lại chính là cha vợ của Uông đốc chủ. Sau khi nghe nói người mà bọn chúng phục kích chính là cha đẻ của đốc chủ phu nhân, đám giặc cỏ đều sợ đến nỗi suýt nữa tè ra quần. Chưa đợi đề kỵ nghiêm khắc thẩm vấn, đám sơn tặc liền nói rõ mười mươi tất cả mọi chuyện, bao gồm đã nhận bao nhiêu tiền và đã lên kế hoạch lần phục kích này như thế nào, cuối cùng định nhận nốt khoản còn lại ở đâu. Bọn chúng làm vậy không phải vì mong muốn giữ được mạng mà chỉ hi vọng có thể chết một cách thoải mái, trước khi chết không cần phải chịu tội nhiều.
Sau khi đề kỵ điều tra đã xác nhận rằng bọn chúng hoàn toàn không biết gì về tình hình tại Kinh Triệu. Còn người đã đưa cho bọn chúng món tiền lớn này, thật khéo lại chính là kẻ phường lưu manh vô lại của Kinh Triệu.
Trước khi bẩm báo với Uông Ấn, các đề kỵ đã đi tra hỏi những tên lưu manh vô lại đó, chúng đều nói rằng có người gửi thư bảo chúng làm thế, và chúng cũng không biết rõ về người đứng đằng sau trả tiền.
Sau đó đề kỵ điều tra theo hướng dòng tiền của các tiền trang*, cuối cùng phát hiện ra nguồn tiền đó đến từ nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình.
(*) Tiền trang: Từ chỉ ngân hàng tư nhân thời xưa.
Sau khi nghe được tin này, Diệp Tuy cho cảm thấy rất đỗi hoang đường. Cha nàng chính là người nhà họ Diệp cơ mà.
Điều đó có nghĩa là người mình giết người mình sao?
Diệp Tuy không cách nào tưởng tượng được, nếu như cha mẹ nàng có chuyện gì thì sẽ như thế nào, nếu Uông Ấn không sắp xếp người ở bên cạnh cha nàng trước đó thì cha mẹ nàng có thể tránh được kiếp nạn này không?
Nàng nhớ lại kiếp trước và lại một lần nữa cảm thấy hít thở không thông.
Nhận ra sự hoảng loạn của Diệp Tuy, Uông Ấn vừa vỗ nhẹ lên lưng nàng vừa nói: “Nàng không cần phải lo lắng. Nếu đã biết số tiền đến từ nhà họ Diệp thì sẽ rất dễ tra ra được người đứng sau.”
Diệp Tuy dựa vào lồng ngực Uông Ấn, trên mặt hiện lên chút huyết sắc. Sau khi nỗi kinh hoàng tột độ qua đi, trong đầu nàng lại càng tỉnh táo hơn.
Nàng khẽ hít vào một hơi rồi nói: “Đại nhân, đây không hoàn toàn là chuyện xấu, thiếp đã nghĩ ra một cách để chân tướng chúng ta đưa ta càng thêm chân thực.”
Uông Ấn cúi đầu xuống thoáng nhìn nàng, ít nhiều thấy hơi kinh ngạc vì nàng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần như vậy. Sau đó, hắn liền nói: “Ồ? Là cách gì? Bổn tọa xin lắng tai nghe.”