Lúc này, Diệp Tuy đang quan sát bà già họ Thôi tóc tai xác xơ, quần áo rách rưới ở trong phòng giam.
Nàng không có chút ấn tượng nào với bà ta. Nhưng không sao hết, nàng chỉ tới để tra hỏi, có ấn tượng hay không cũng không hề quan trọng.
Bà già họ Thôi cũng đã nhìn thấy Diệp Tuy và Triệu Tam Nương. Bà ta liếc xéo hai người, vẻ nghi hoặc khó hiểu hiện lên trong đôi mắt tăm tối.
Diệp Tuy không bỏ mũ áo choàng đen trên đầu xuống mà trực tiếp hỏi luôn: “Bà Thôi, cháu trai của Dư quản sự ở nông trang ngoại ô kinh thành của Diệp gia đã mất tích rồi. Bà có biết việc này không?”
Bà già họ Thôi bỗng trợn trừng hai mắt, cơ thể run lên bần bật. Tiếp đó, bà ta che mặt: “Nô tỳ… nô tỳ không biết người đang nói gì.”
Bà ta nghe ra được đây là giọng nói của phụ nữ, nhưng điều khiến bà ta sợ hãi không phải giọng nói của người phụ nữ này mà là câu hỏi của nàng.
Cháu trai của Dư quản sự… Sao người phụ nữ này lại nói những chuyện đó? Sao nàng ta lại hỏi về điều đó? Có phải nàng ta đã biết gì rồi không?
“Ha…” Diệp Tuy khẽ bật cười. Tiếng cười khẽ vang lên trong phòng giam yên tĩnh có cảm giác kỳ quái khó tả, khiến người ta sởn gai ốc.
Bà già họ Thôi vô thức ôm ấy cánh tay, hoàn toàn không dám nhìn về phía người mặc áo choàng đen.
“Bà không biết ta đang nói gì cũng không sao cả. Ta chỉ muốn nói với bà, thật ra cháu trai của Dư quản sự không hề bị mất tích mà là đã chết từ lâu.” Diệp Tuy thản nhiên nói với giọng rất bình thản.
Bà già họ Thôi sau khi nghe thấy hai chữ “đã chết” liền ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt u tối nhìn thẳng vào Diệp Tuy: “Người… người nói cái gì?”
“Ta nói là ba ngày trước, quan phủ đã tìm được thi thể cháu trai ông ta bị chôn trong rừng phong ở bên cạnh sơn trang. Lúc đào lên, thi thể đã toàn dòi bọ lúc nhúc… Chỉ có vết sẹo hình lưỡi liềm trên bàn tay là vẫn lờ mờ phân biệt được. Cả nhà Dư quản sự đã khóc đến chết đi sống lại…” Diệp Tuy nói hết sức cặn kẽ.
Thi thể, rừng phong, dòi bọ lúc nhúc gì đó kết hợp với điều kiện tối tăm ở nhà lao lúc này khiến người ta run rẩy từng cơn trong lòng.
Triệu Tam Nương thoáng nhìn Diệp Tuy. Lần đầu tiên, nàng ta phát hiện ra phu nhân của mình có bản lĩnh miêu tả chuẩn xác này. Trước mắt nàng ta dường như đang hiện lên cảnh tượng giống hệt như vậy.
Ặc, Triệu Tam Nương chẳng có chút cảm giác nào với dòi bọ gì đó, nhưng khi nhìn về phía bà già kia, nàng ta chắc chắn rằng trong lòng bà ta đang thấy rất rùng rợn.
Một lát sau, bà già họ Thôi bỗng bổ nhào vào song sắt ở bên cạnh, trợn trừng mắt, khàn giọng nói: “Người nói gì? Chết rồi… Không thể nào, không thể nào, sao lại chết được, không thể nào!”
Diệp Tuy vẫn bình thản nói: “Sao lại không thể? Ngay cả nhà họ Diệp còn có thể chết nhiều người như vậy thì cháu trai của một quản sự có gì mà không thể chết được? Nếu bà có hứng thú thì tôi có thể đưa thi thể đến cho bà xem.”
Bà già họ Thôi vươn tay ra, dường như muốn tóm lấy Diệp Tuy. Bà ta hét lên với vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào! Nó chỉ bị giấu đi thôi! Bây giờ nó vẫn còn rất ổn, sẽ không chết đâu!”
Diệp Tuy lùi lại một bước. Nàng cúi đầu nhìn bà ta, thở dài rồi nói: “Bà Thôi, đến lúc này mà bà vẫn chưa hiểu sao? Cháu trai của bà đã bị hại chết từ lâu mà bà vẫn còn làm việc cho hung thủ. Chuyện này ngang bằng bà tự tay giết chết cháu mình đấy. Người đó khinh bà ở trong lao ngục không thể ra được!”
Bà già họ Thôi rụt tay lại như bị bỏng, cả người run rẩy như phải chịu sự khiếp sợ vô cùng to lớn: “Cháu trai của ta gì chứ… Ta… ta…”
Diệp Tuy hơi ngồi xuống, giọng nói bỗng trở nên vô cùng dịu dàng. Nàng chậm rãi nói: “Ta đã biết hết chuyện giữa bà và Dư quản sự Dư rồi. Con trai của Dư quản sự thật ra là do bà sinh ra, đúng không? Cháu trai của Dư quản sự chính là cháu trai của bà, không sai chứ?”
Bà già họ Thôi không trả lời mà vẫn trợn trừng hai mắt, nước mắt đã rơi đầy mặt.
“Giờ mà bà vẫn còn muốn giấu giếm sự thật cho hung thủ sao? Nói ra chuyện ở Phật đường của nhà họ Diệp đi! Đừng để cháu trai của bà chết không rõ ràng. Chỉ khi để người uy hiếp bà không được toại nguyện thì mới có thể an ủi linh hồn cháu trai bà ở trên trời…” Diệp Tuy nhìn bà già họ Thôi, giọng nói càng mềm mỏng hơn, tựa như ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ nào đó.
Hai mắt bà già họ Thôi đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt đờ đẫn: “Người uy hiếp nô tỳ sao? Đúng rồi, đúng rồi… Nhưng hắn đã nói sau khi chuyện thành công sẽ giao cháu của nô tỳ ra, sao lại giết nó cơ chứ? Không thể nào…”
“Hắn? Rốt cuộc hắn đã nói với bà như thế nào? Hắn là ai?” Diệp Tuy nhìn bà già họ Thôi không chớp mắt và hỏi.
“Nô tỳ không biết hắn là ai. Hắn chỉ đưa cho nô tỳ ít bã thuốc, nói rằng bên trong có Chu Tinh Tử, và bảo nô tỳ nói những lời đó trước mặt Đại cô nương… Hắn nói đây là việc rất đơn giản, nô tỳ có thể làm tốt, còn nói cháu trai của nô tỳ sẽ trở về…” Bà già họ Thôi lẩm bẩm, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt, tóc tai rối tung rối mù đã bết hết cả lại, trông vô cùng thê thảm.
“Người kia còn nói gì nữa?”
“Không biết, còn nói gì nữa sao... Hình như không nói gì nữa...”
Sau khi rời khỏi đại lao Hình Bộ, Triệu Tam Nương không kìm được bèn hỏi Diệp Tuy: “Phu nhân, làm sao phu nhân có thể khẳng định cháu trai của Dư quản sự chính là cháu trai của bà già họ Thôi?”
Diệp Tuy hờ hững liếc nhìn nàng ta một cái rồi đáp: “Ta đoán.”
Người xuất thân từ tiêu cục Bất Thất như Triệu Tam Nương vậy mà cũng phải sửng sốt, ngạc nhiên lặp lại: “Đoán?”
Nhưng nghe những lời đó của phu nhân thật sự quá chắc chắn, không giống như là đoán chút nào!
Ngay cả Triệu Tam Nương cũng cảm thấy có phải phu nhân đã phát hiện ra manh mối gì rồi hay không, bằng không tại sao phu nhân lại muốn đích thân đến đại lao Hình Bộ?
“Nếu các ngươi không điều tra ra được manh mối thì chẳng phải việc suy đoán là điều rất bình thường à? Ai nói cứ nhất định phải có manh mối nào? Không phải bây giờ bà già họ Thôi đã tự nói ra manh mối rồi sao?” Diệp Tuy hoàn toàn không cảm thấy suy đoán thì có vấn đề gì.
Hình Bộ và Đề Xưởng đều bị mắc chung một sai lầm, đó là họ cho rằng dùng hình phạt cũng không tra được manh mối thì không còn cách nào với bà già họ Thôi nữa.
Có lẽ, trong mắt của quan viên Hình Bộ và Đề Xưởng, không đáng để phải dùng đến thủ đoạn đối với một bà già không quan trọng như này.