Mười mấy năm qua, Uông Ấn không giao nhiệm vụ gì đặc biệt cho Cầu Ân. Y không giống đám người Ngô Bất Hành mà Uông Ấn trọng dụng. Bản thân y nếu không có chuyện gì cũng sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.
Đối với Uông Ấn mà nói, Cầu Ân cũng giống như các trinh sát khác của Đề Xưởng, không có gì đặc biệt.
Nếu không phải cô gái nhỏ nói tới chuyện của sau này thì hắn còn không biết Cầu Ân sẽ may mắn như vậy.
Hắn không biết sau khi mình chết, Cầu Ân làm thế nào mà trở thành thân tín bên cạnh hoàng thượng, càng không biết Cầu Ân làm thế nào trở thành phó tướng quân của Nghi Loan Vệ. Với năng lực hiện giờ của Cầu Ân thì hoàn toàn không thể làm được điều đó.
Nhận ra sự quan sát của Uông Ấn, lòng Cầu Ân hơi nghi hoặc và lo lắng, nhưng trong mắt y vẫn tràn đầy vẻ cảm kích và kính trọng. Y hỏi: “Không biết đêm khuya, xưởng công cho gọi thuộc hạ tới là có việc gì sai bảo?”
Trong lòng Cầu Ân giống như đang dậy sóng dữ dội, nhưng y đã nén những cảm xúc này lại.
Trong ấn tượng của Cầu Ân, đây là lần đầu tiên xưởng công cho gọi y tới nên trong lòng y đang rất phấn khích.
Xưởng công muốn giao nhiệm vụ cho y sao? Y có thể làm gì cho xưởng công? Chỉ cần xưởng công có chỗ cần dùng tới y, dù chết y cũng không từ chối.
Uông Ấn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, cứ như thế một hồi lâu mới lên tiếng: “Phòng Bảo bên cạnh hoàng thượng đã nhiều tuổi, cũng không được mấy năm nữa. Bổn tọa muốn để ngươi đến bên cạnh hoàng thượng, sau khi Phòng Bảo nghỉ hẳn, ngươi có thể tiếp nhận vị trí đó. Bổn tọa sẽ cho người âm thầm giúp đỡ ngươi. Nhưng sẽ không giúp được quá nhiều, tất cả đều phải dựa vào ngươi. Người có làm được không?”
Nghe Uông Ấn nói hết câu, Cầu Ân kinh ngạc, mở to hai mắt.
Phòng Bảo là phó thủ lĩnh nội thị, là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, ý của xưởng công là muốn để y trở thành phó thủ lĩnh nội thị, trở thành tâm phúc bên cạnh hoàng thượng?
Tuổi tác Phòng Bảo quả thật đã cao, nhiều nhất là hai năm nữa sẽ lui xuống. Nói cách khác, trong hai năm này, xưởng công để y trở thành phó thủ lĩnh nội thị và phải giành được sự tín nhiệm của hoàng thượng.
Xưởng công sẽ giúp y nhưng không thể ra mặt giúp đỡ. Để che giấu mối quan hệ của y với Đề Xưởng nên xưởng công sẽ rũ sạch mối quan hệ với y.
Điều này… quả thật quá khó!
Nhiệm vụ như vậy, trong thời gian ngắn ngủi là thế, y có thể làm được không?
Cầu Ấn trầm lặng hồi lâu rồi mới chắp tay đáp: “Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức mình, nhất định sẽ không phụ sự giao phó của xưởng công.”
Nhiệm vụ này đúng là rất khó, khó ngang lên trời. Song, đây là nhiệm vụ mà xưởng công giao cho y, là yêu cầu của xưởng công. Dù khó khăn đến đâu y cũng sẽ dốc hết sức để hoàn thành nó.
Uông Ấn khoát tay, hờ hững nói: “Vậy bổn tọa sẽ đợi. Nếu có lo lắng gì về tính mạng cứ tìm đi đề kỵ. Bổn tọa… sẽ không bao giờ để người mất mạng.”
“Thuộc hạ tuân lệnh, nhất định sẽ không phụ lòng xưởng công!” Cầu Ân đáp lời, ánh mắt cực kì phấn chấn khiến khuôn mặt đôn hậu có thần thái rất khác.
Sau khi Cầu Ân rời đi, Phong bá đi tới dâng trà Diệm Khê cho Uông Ấn, nghi hoặc hỏi: “Chủ nhân, ngài sắp xếp như vậy với người này… Có thể tin được người này không?”
Lúc nghe thấy sự sắp xếp của Uông Ấn, Phong bá vô cùng kinh ngạc.
Ông không biết tại sao chủ nhân của mình lại tin tưởng một nội thị như thế. Mà sự tin tưởng này không phải là thứ mà một kẻ nằm vùng của Đề Xưởng nên có, ngay cả Ngô Bất Hành của Vận Chuyển Các cũng không có được sự đãi ngộ đó.
Phong bá quả thật nghĩ mãi không hiểu, có điều những chuyện ông không hiểu thật sự rất nhiều.
Tuy Uông Ấn là người đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì sẽ không dùng, nhưng Phong bá vẫn cảm thấy khó bề tưởng tượng với việc sắp xếp như vậy cho một nội thị.
Uông Ấn ngửi mùi hương của trà Diệm Khê, chỉ thản nhiên nói: “Cứ làm theo lời dặn của bổn tọa đi.”
Đúng, hiện giờ tài năng của Cầu Ân chưa bộc lộ, thậm chí còn chưa thể hiện cả sự trung thành của mình, nhưng Uông Ấn tin tưởng y. Sự tin tưởng của hắn dựa trên cơ sở năm đó hắn đã cứu mạng Cầu Ân, dựa trên sự hiểu biết của đề kỵ về Cầu Ân, đồng thời dựa trên sự tin tưởng của Diệp Tuy.
Diệp Tuy đã nói rất nhiều về những chuyện liên quan đến Cầu Ân. Nàng nói y là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, nàng nói y đã giữ chức phó tướng quân của Nghi Loan Vệ, cuối cùng vinh hiển đến già.
Cô gái nhỏ đã nói nhiều như vậy, nhưng duy chỉ có điều cuối cùng đã chạm đến đáy lòng của Uông Ấn, cũng khiến hắn quyết định có sự sắp đặt này. . Kiếm Hiệp Hay
Cô gái nhỏ nói, về sau mọi người đều biết phó tướng quân Cầu Ân thích trà Diệm Khê, vì thế nên trà Diệm Khê đáng giá nghìn vàng, thiên hạ hiếm thấy.
Lúc nghe thấy những lời nói này, Uông Ấn lại trầm ngâm, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Theo hắn biết, Cầu Ân xưa nay không thích uống trà.
Người yêu thích trà Diệm Khê thật sự là… hắn.