Khi Uông Ấn hồi phủ, Diệp Tuy không nén được bèn đi tới hỏi: “Đại nhân, đã có chuyện gì vậy?”
Sao hắn lại sa sút tinh thần thế này?
Sao hắn lại mệt mỏi như thể đã bị rút cạn sức lực toàn thân thế này?
Nàng chưa từng nhìn thấy hắn mệt mỏi như vậy, cho dù hắn gấp gáp từ đạo Lĩnh Nam trở về, cho dù cát bụi dặm trường, trên người nhuộm hơi thở gió sương cũng không như thế này.
Không, hiện giờ hắn không chỉ mệt mỏi.
Giống như có thứ gì đó đè nặng lên hai vai hắn, gần như muốn đè ép hắn.
Trên mặt hắn lúc này không còn vẻ bình thản của ngày thường, không còn sát khí giận dữ và sự hờ hững của ngày thường, mà chỉ có mệt mỏi và chán nản.
Tim Diệp Tuy như bị thứ gì đó đâm một cái.
Thì ra, hắn cũng sẽ có lúc mệt mỏi và ủ dột thế này. Sau khi nhận ra được điều đó, trong lòng nàng liền dâng lên niềm thương xót vô bờ.
Đúng vậy, hắn cũng là con người, cho dù quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người thì hắn cũng sẽ mệt mỏi.
Diệp Tuy đi đến gần Uông Ấn, ngẩng đầu lên hỏi lại hắn lần nữa: “Đại nhân, ngài sao thế?”
Uông Ấn hơi cúi xuống nhìn ánh mắt lo lắng của cô gái nhỏ, nỗi mệt mỏi dần dần tiêu tan. Sau đó, hắn hờ hững đáp: “Hoàng thượng để Nghi Loan Vệ tham gia vào công việc của Đề Xưởng.”
Kiểm tra giám sát Nam Khố là công việc quan trọng của Đề Xưởng, nay việc này rơi vào tay của Nghi Loan Vệ. Cho dù bề ngoài là xử phạt hắn hay đang âm thầm hạn chế Đề Xưởng thì đều có chung một mục đích.
Đó chính là hoàng thượng để bộ máy khác nhúng tay vào công việc của Đề Xưởng, đó chính là vì hoàng thượng đã không tin tưởng tuyệt đối vào Đề Xưởng nữa.
Lúc vẫn đang ở trong cung, Uông Ấn không cảm thấy gì, nhưng sau khi về đến phủ nhà, hắn mới cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm thấy rất rất mệt mỏi. Trước mặt Diệp Tuy, hắn cũng không muốn giấu giếm suy nghĩ thật sự của mình.
Hắn thoáng khép mắt lại rồi nói: “Bổn tọa làm việc sơ suất ở đạo Lĩnh Nam nên bị hoàng thượng xử phạt.”
Nghe xong, hai mắt Diệp Tuy bỗng mở to, trong lòng kinh hãi. Đương nhiên nàng biết chuyện hoàng thượng để cho Nghi Loan Vệ tham gia vào công việc của Đề Xưởng có nghĩa là gì.
Nghi Loan Vệ… Đúng rồi, Đại An còn có Nghi Loan Vệ.
Năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi mốt, sau khi Đề Xưởng bị hủy diệt, Nghi Loan Vệ thay thế Đề Xưởng, trở thành đội ngũ binh lính thân tín được hoàng thượng yêu thích nhất và coi trọng nhất. Chính bởi nàng biết điều này cho nên hồi đó khi Nghi Loan Vệ tổ chức tuyển chọn, nàng mới hi vọng anh trai mình vào được Nghi Loan Vệ.
Hơn nữa, ấn tượng Đề Xưởng mang lại cho mọi người là sự âm trầm đáng sợ, còn Nghi Loan Vệ cho người ta cảm giác quang minh lỗi lạc tựa như ánh mặt trời.
Mọi người sợ hãi bóng tối và càng khát khao ánh sáng hơn.
Cuối cùng Nghi Loan Vệ đã thay thế Đề Xưởng, nhận được rất nhiều sự tôn kính. Diệp Tuy cho rằng đó là bởi vì hai tổ chức này đã mang lại ấn tượng khác nhau cho mọi người.
Có điều, trong kiếp trước, Nghi Loan Vệ thật sự trở thành chỗ dựa của hoàng thượng là sau khi Đề Xưởng bị hủy diệt… Không, thật ra cũng không phải như vậy. Cho dù Đề Xưởng đã bị hủy diệt, trong vài năm tiếp sau đó, hoàng thượng cũng không dựa vào Nghi Loan Vệ đến thế.
Hoàng thượng hết sức trọng dụng Nghi Loan Vệ sau khi thủ lĩnh nội thị Cầu Ân lên làm phó thủ lĩnh.
Bề ngoài Nghi Loan Vệ quang minh lỗi lạc, nhưng Diệp Tuy đã từng bầu bạn bên Thái Ninh Đế trong thời gian dài nên cũng biết trên tay Cầu Ân đã dính bao nhiêu máu tanh và hắc ám.
Nói cách khác, sau khi mang theo những đặc thù của Đề Xưởng, Nghi Loan Vệ mới thật sự được Vĩnh Chiêu Đế trọng dụng.
Tuy danh tiếng của Nghi Loan Vệ và Đề Xưởng khác nhau nhưng trong mắt người trọng dụng nó là Vĩnh Chiêu Đế, bản chất vẫn là như nhau.
Nghi Loan Vệ chỉ là một Đề Xưởng khác mà thôi, một Đề Xưởng trẻ tuổi hơn và dễ nắm giữ hơn.
Kiếp trước, Diệp Tuy không biết chuyện trong triều hiện giờ, cũng không chắc có phải thời gian này trong kiếp trước đã xuất hiện manh mối gì hay không.
Song, ấn tượng khắc sâu trong đầu nàng là cuối cùng nội thị Cầu Ân đã đảm nhận chức vị phó tướng quân của Nghi Loan Vệ, biến nó trở thành bộ máy quan trọng nhất của Đại An, tiếp sau Đề Xưởng.
Có thể nói thế này, nhân vật then chốt của Nghi Loan Vệ chính là nội thị Cầu Ân. Hiện tại, Cầu An đang ở bên cạnh chị gái Diệp Tự của nàng, là nội thị trong cung Diên Hi.
Diệp Tuy hít một hơi thật sâu rồi nói với Uông Ân: “Đại nhân, thiếp từng nói Đề Xưởng bị tiêu diệt vào năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi mốt, cuối cùng thay thế cho Đề Xưởng là Nghi Loan Vệ. Về sau, phó tướng quân của Nghi Loan Vệ là Cầu Ân.”
Đại tướng quân của Nghi Loan Vệ khi đó là ai? Diệp Tuy không mấy ấn tượng về điều này. Ánh hào quang của đại tướng quân của Nghi Loan Vệ đã bị nội thị Cầu Ân che phủ hoàn toàn.
Sau khi Uông Ấn chết, nội thị Cầu Ân là người khiến người ta chú ý nhất. Hơn nữa, về sau còn có nhiều quan viên âm thầm so sánh hai người với nhau, bởi vì hai người họ đều là hoạn quan và đều từng dẫn binh.
Có điều, một người chết sớm, một người sống vinh hiển đến cuối đời.
Uông Ấn chợt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Diệp Tuy, hơi thở có phần không ổn định: “Cầu Ân, nàng nói là Cầu Ân? Hắn… hắn…”
Cầu Ân là người của Đề Xưởng, là người mà Uông Ấn đã cài cắm trong hoàng cung. Từ trước đến nay Cầu Ân ở trong cung rất mờ nhạt, cho đến tận bây giờ cũng không nổi bật, sao về sau lại trở thành phó tướng quân của Nghi Loan Vệ?
Uông Ấn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cầu Ân, cô gái nhỏ nói rằng Cầu Ân sẽ trở thành người như vậy trong tương lai?