Bộ lạc Lý trở thành bộ lạc lớn nhất nên đương nhiên Phùng Trân trở thành thủ lĩnh bộ lạc lớn nhất. Dù rằng rất nhiều người phê bình kín đáo về việc này, các trưởng lão của bộ lạc Lý vẫn vô cùng lo lắng về tương lai của bộ lạc mình, nhưng đây đều là chuyện nhỏ.
Việc Phùng Trân giành được thắng lợi trong trận chiến ác liệt này đã chiếm được sự tôn kính và yêu mến của rất nhiều người dân trong tộc. Cộng thêm lương thảo và vật tư mà đám người Uông Ấn hỗ trợ, những thứ này giúp cho Phùng Trân tăng thêm uy tín và củng cố địa vị.
Với sự sụp đổ của hai bộ lạc Tiêu, Cao thì loạn bách bộ đã lắng xuống. Tuy thỉnh thoảng giữa các bộ lạc sẽ có một vài tranh chấp nhỏ nhưng không ảnh hướng đến Nam Khố, càng không ảnh hưởng tới đại cục của đạo Lĩnh Nam.
Nguy cơ do loạn bách bộ gây nên tại đạo Lĩnh Nam này đang dần dần bị tiêu diệt, cuối cùng nơi đây sẽ yên ổn.
Điều thú vị là con trai cả La Xung của La Cam Quang trong lúc tham gia trận chiến kịch liệt này đã nhìn thấy sự thể hiện anh dũng và oai phong của Phùng Trân, mới gặp mặt lần đầu đã đem lòng cảm mến, bèn chủ động ôm đồm đủ loại công việc giao thiệp với bộ lạc Lý, tìm mọi cách gây ấn tượng trước mặt Phùng Trân.
Vì nghĩ đến chuyện kết thông gia giữa bách bộ và các quan viên trong triều, Uông Ấn lệnh cho Liễu Nguyên Tập dốc sức thúc đẩy việc này.
Hai việc mà Uông Ấn phải cấp tốc đến đạo Lĩnh Nam để làm, đến thời điểm này là đã hoàn tất.
Đúng vào lúc này, Kinh Triệu lại gửi chỉ dụ tới giục Uông Ấn hồi kinh sớm để báo cáo về tình hình của Nam Khố nhanh nhất có thể.
Trong chuyện của Nam Khố, đúng là Đề Xưởng và Uông Ấn đã kiểm tra giám sát không hết sức, phạm tội tắc trách, cho dù hoàng thượng muốn hỏi tội thì họ cũng không có gì để nói. Tuy nhiên, nghĩ đến việc sắp trở lại Kinh Triệu, Uông Ấn chẳng những không cảm thấy buồn rầu mà trái lại trên mặt còn mang nét tươi cười và mong đợi.
Khi nhóm đề kỵ Đường Ngọc và Chu Li thu dọn hành lý thì Liễu Nguyên Tập đã đến xin gặp Uông Ấn để đưa ra một lời thỉnh cầu.
“Đốc chủ đại nhân, ta… ta muốn ở lại đạo Lĩnh Nam.”
Dứt lời, Liễu Nguyên Tập hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Uông Ấn.
Uông Ấn kinh ngạc nhíu mày, thờ ơ hỏi: “Ngươi muốn ở lại đây? Vì sao?”
Uông Ấn đã nhìn thấy hết những biểu hiện của Liễu Nguyên Tập trong khoảng thời gian ở đạo Lĩnh Nam. Sau khi kết thúc trận chiến, Uông Ấn thấy Liễu Nguyên Tập có sự thay đổi rõ rệt, con người thoát khỏi vẻ non nớt trước kia mà rơi vào sự trầm lặng lạ thường.
Hơn nữa, trông hắn ta rất hốc hác, vẻ mặt không mấy tươi cười, trong mắt thường mang theo tơ máu, hiển nhiên là suy nghĩ quá nhiều, thậm chí không thể ngủ được lúc về đêm.
Theo Uông Ấn biết, đây là lần đầu tiên Liễu Nguyên Tập trải qua một trận chiến, một trận chiến đích thực.
Những sĩ tử trẻ tuổi giống như Liễu Nguyên Tập, tuy rằng đã được học kỹ năng cưỡi ngựa, bắn cung ở Quốc Tử Giám, nhưng những kỹ năng đó khác biệt một trời một vực với chiến sự thật sự.
Hắn không rõ Liễu Nguyên Tập đã lĩnh hội được gì, đã có được gì từ trận chiến đó, nhưng nghe thấy hắn ta đưa ra đề nghị ở lại đạo Lĩnh Nam vào lúc này, ít nhiều khiến Uông Ấn cảm thấy hơi bất ngờ.
Liễu Nguyên Tập hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nhìn về phía Uông Ấn và đáp: “Đốc chủ đại nhân, ta muốn ở lại đạo Lĩnh Nam để dạy cho người dân của bộ lạc Lý học hành và cách trồng trọt. Ta cũng muốn đi theo La phó tướng để học tập về mưu lược quân sự, chỉ là không biết có làm được hay không…”
Trải qua trận chiến cùng bộ lạc Lý, Liễu Nguyên Tập cảm thấy bản thân giống như đã mở ra một cánh cửa đặc biệt và nhìn thấy một thế giới khác. Chiến tranh quả thật không phải điều hay ho, Liễu Nguyên Tập đã tận mắt nhìn thấy chiến trường máu me. Nhưng ngoài máu tanh ra, hắn ta còn thấy binh lính của Lĩnh Nam Vệ cùng người dân của bộ lạc Lý liều chết xông lên, hắn ta thấy Phùng Trân lao lên trước tiên trên chiến trường, nàng ta vì thế mà còn bị thương nặng.
Chính vào lúc này, Liễu Nguyên Tập chợt hiểu ra.