Những thợ thủ công có mặt ở đây biết hết tất cả những cái tên mà đề kỵ vừa đọc, đó đều là thợ thủ công của Tư Luyện Kim, đã từng cùng nhau làm việc trong thời gian dài. Bọn họ cũng biết chuyện có người bị điều sang làm việc ở Tư khác của Nam Khố. Nhưng những người đó đã chết cả rồi sao? Đều là sau khi rời Tư Luyện Kim?
Nhưng tại sao họ lại bị chết?
Tuy biết điều này có liên quan đến việc cải tiến phương pháp đúc binh khí, nhưng những người thợ thủ công lại không rõ những uẩn khúc trong đó.
Uông Ấn mang vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú bao phủ một lớp sương giá, toàn thân toát ra sát khí lạnh buốt, ngay cả các đề kỵ đi theo bên cạnh hắn cũng cảm thấy chấn động trong lòng.
Đã lâu rồi họ chưa thấy xưởng công nổi giận như thế, chắc hẳn vụ việc của Nam Khố đã chạm đến giới hạn của xưởng công.
Uông Ấn cũng không ngờ sau khi đề kỵ lần theo manh mối của Tư Luyện Kim để điều tra, lại phát hiện ra nhiều người chết đến vậy.
Các thợ thủ công của Tư Luyện Kim cứ ba tháng hoặc nửa năm lại được đổi một lượt, nhằm đề phòng bọn họ làm lộ tình hình của Tư Luyện Kim.
Cuối cùng những thợ thủ công mất tích kia đã đi đâu? Qua lời nói của chủ bộ Tư Luyện Kim, đề kỵ tìm thấy một cái hố sâu rất to trong khu rừng rậm bên cạnh Nam Khố.
Sau khi đào lên, một mùi hôi thối nồng nặc của xác chết thốc vào mặt, khiến các đề kỵ cũng không nhịn được cau mày, bịt mũi.
Chất đống trong cái hố toàn là xác chết.
Nghe những gì thợ thủ công họ Hà nói, việc Tư Luyện Kim cải tiến phương pháp đúc bắt đầu từ hai năm trước, chỉ trong vòng hơn hai năm, cái hố sâu đã chất đống nhiều thi thể thế này. Thi thể mới nhất còn chưa thối rữa hoàn toàn, vẫn có thể nhận ra mặt mũi, tướng mạo, xem ra chết chưa quá mười ngày.
Nói cách khác, sau khi Uông Ấn đến đạo Lĩnh Nam, những quan viên của Nam Khố vẫn điên cuồng giết người nhằm bịt đầu mối, nghĩ mọi cách hòng che giấu sự thật. Nếu như không có sáu thợ thủ công khẳng khái chịu chết kia, nếu không có thợ thủ công họ Hà bí mật điều tra và liều chết nói ra trước mặt mọi người thì những bộ xương trắng được chôn tại đây sẽ chẳng hề bị phát hiện. Và có lẽ, chuyến xuôi Nam kiểm tra giám sát lần này của hắn vẫn giống như trước kia, chỉ khui ra được chút chuyện nhỏ vụn vặt mà thôi.
Trong lòng Uông Ấn cả kinh, nét mặt càng lạnh lẽo hơn, cảm thấy phẫn nộ đối với các quan viên Nam Khố, đồng thời tự giận chính bản thân mình.
Nam Khố do hắn kiểm tra giám sát lại để xảy ra sơ suất lớn như vậy.
Nực cười là hắn còn nghĩ rằng tai mắt của Đề Xưởng trải rộng khắp thiên hạ, nơi quan trọng bậc nhất như Nam Khố sẽ không nảy sinh vấn đề gì được.
Việc tìm thấy cái hố chôn người đã giáng cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.
Đường Ngọc dứt lời, các thợ thủ công của Tư Luyện Kim im lặng hồi lâu, cuối cùng một ông lão dè dặt lên tiếng: “Ta… ta nói về việc cải tiến phương pháp đúc…”
Nếu họ chịu nói ra thì sự thật về số lượng đầu vào và sản lượng đầu ra của Tư Khoáng Sản và Tư Luyện Kim thì số lượng khoáng sản các quan viên Nam Khố đã tham ô sẽ dần dần nổi lên.
Sau khi nghe xong, Uông Ấn hít một hơi thật sâu, đanh giọng ra lệnh: “Điều tra cho bổn tọa! Điều tra hết một lượt tình hình của hai mươi tư Tư trong Nam Khố, tuyệt đối không được bỏ sót điều gì!”
Là tổng quản trên thực tế của Nam Khố, Phương Diễn và Đổng Khôn cũng liên quan đến những chuyện này, chỉ một Tư Luyện Kim không thể có quá nhiều vấn đề như vậy. Rất có thể, toàn bộ từ trên xuống dưới Nam Khố đều tham gia vào, bằng không đã chẳng thể lừa gạt được tai mắt của đề kỵ.
Kết quả điều tra tiếp theo của đề kỵ đã chứng thực suy đoán của Uông Ấn.
Toàn bộ quan viên của Nam Khố từ trên xuống dưới, bao gồm Phương Diễn và Đổng Khôn đều trực tiếp hoặc gián tiếp dính dáng đến vụ tham ô của Tư Luyện Kim. Trong số họ, có người bày mưu đặt kế, lấp liếm như Phương Diễn và Đổng Khôn, có người trực tiếp hành động như chủ bộ của Tư Luyện Kim.
Mà nhiều hơn cả là những người giống như chủ bộ Tư Khoáng Sản, nhìn thấy hết những việc này nhưng lại e sợ quyền thế của phủ Trấn Quốc Công, lựa chọn bo bo giữ mình, làm như không biết gì.
Những quan viên này không thu được lợi lộc gì từ Nam Khố, nhưng cũng không gây tổn thất đến lợi ích của nơi đây, bọn họ chỉ không muốn Nam Khố xảy ra biến động, chỉ muốn giữ vị trí của mình tại Nam Khố mà thôi.
Bởi vì cân nhắc thiệt hơn đủ đường nên mỗi lần Đề Xưởng đến kiểm tra giám sát, những quan viên này đều giữ im lặng, còn cố tình che giấu, làm giả hiện trạng, tỏ ra rằng Nam Khố vẫn bình thường.
Để giữ được sự tin tưởng của Đề Xưởng, bọn họ còn cố tình gây ra một số sai sót nhỏ khiến Đề Xưởng không phân biệt được thật giả.
Chung quy, bộ máy của Nam Khố lớn như thế, cho dù giám sát kiểm chặt chẽ hơn nữa cũng sẽ xuất hiện một vài vấn đề. Những vấn đề này không lớn, không nhỏ và không ảnh hưởng tới hoạt động thật sự của Nam Khố, không ảnh hưởng tới những lợi ích thật sự mà các quan viên có được từ nơi đây.
Khi các quan viên của Nam Khố đều lựa chọn bưng bít thì cho dù Đề Xưởng tra xét cẩn thận nữa cũng bó tay.
Thật không may, Uông Ấn cũng đã bị lừa ngay từ lần đầu tiên đến kiểm tra giám sát sau khi chuyện xảy ra.
Hắn còn nhớ rõ, lần kiểm tra giám sát trước có Ngu Đản Chi và Ngu Sư Phóng đi cùng. Lúc đó, mặc dù Ngu Đản Chi tuổi tác đã cao nhưng tinh thần còn minh mẫn, hắn cảm thấy rất yên tâm.
Nào hay, bắt đầu từ đó, Ngu Đản Chi liền giao phần lớn quyền lực tại Nam Khố cho Ngu Sư Phóng. Chính bởi dưới sự quản lý của Ngu Sư Phóng mà Nam Khố mới nảy sinh vụ việc lớn đến thế này.
Tuy rằng theo những gì đề kỵ điều tra được, qua lời khai của các quan viên Nam Khố, chuyện không dính dáng đến Ngu Sư Phóng, song toàn bộ quan viên Nam Khố đều có liên quan. Đây là một vụ án lớn, phủ Trấn Quốc Công là tổng quản của Nam Khố, sao có thể chỉ lo thân mình?
Không nói đến chuyện Ngu Đản Chi có rõ nội tình hay không, còn Ngu Sư Phóng không chỉ biết rõ mà còn trực tiếp tham gia vào.