Cái gọi là có tật giật mình chính là sau khi nghe báo cáo của chủ bộ của Tư Luyện Kim, Ngu Sư Phóng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy yên tâm, bèn lệnh cho người khác giết chết thợ thủ công họ Ngô và cả nhà hắn ta.
Để tránh chuyện bị bại lộ, Ngu Sư Phóng sai người giám sát chặt chẽ thợ thủ công của Tư Luyện Kim, thế nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, một thợ thủ công của Tư Luyện Kim đã vô tình nói ra chuyện cải tiến phương pháp đúc, tiết kiệm được sắt, thế là càng có nhiều người biết về việc này.
Sau đó, Ngu Sư Phóng liền ra lệnh cho đám người Phương Diễn và Đổng Khôn kiếm cớ điều những thợ thủ công vô tình biết chuyện ấy đến nơi khác, khiến họ biến mất một cách hợp lý.
Sáu thợ thủ công già và một chủ bộ chết đột ngột vào tối hôm qua chính là những người mà Ngu Sư Phóng định bí mật giết chết, nhưng sự việc lại biến chuyển bất ngờ không theo dự tính của hắn.
Dù đã sắp xếp nghiêm ngặt đủ đường nhưng hắn vẫn thấy bất ổn, cuối cùng liền tới cầu xin cha mình là Ngu Đản Chi, nói thật hết tất cả.
Lúc đó, hắn còn chưa biết Uông Ấn đã đến Nam Khố.
Hắn chỉ loáng thoáng cảm thấy không thể giấu giếm cha mình được nữa, nếu thật sự có chuyện gì thì cũng chỉ ông ta mới cứu được hắn.
Bấy giờ, Ngu Sư Phóng nước mắt giàn giụa, bò đến ôm lấy chặt lấy chân Ngu Đản Chi, khóc lóc nói: “Cha, con biết sai rồi! Con không nên tham lam như vậy! Chuyện đã đến nước này, con nên làm sao mới được đây? Xin cha cứu con, xin cha cứu con con với!”
Ngu Đản Chi vẫn buông thõng hai tay, nhìn Ngu Sư Phóng đang quỳ bên chân mình mà khóc lóc kể lể, dần dần lấy lại tinh thần.
Ngay sau đó, ông ta giơ chân đạp mạnh vào ngực Ngu Sư Phóng, đồng thời nghiêm giọng quát: “Nghiệt tử! Nghiệt tử! Dám cả gan ăn bớt của Nam Khố, ai cho mày gan lớn tày trời như vậy? Hả? Sao mày dám? Sao mày dám làm thế? Mày muốn… muốn cả phủ Trấn Quốc Công chôn cùng mày sao!”
Ngu Sư Phóng bị ông ta đạp mạnh một một cú, cả người bắn về phía sau, lập tức ngã nhào luôn xuống đất, miệng hộc máu.
Ngu Đản Chi là võ tướng dẫn binh đánh trận, dù đã già cả nhưng một phát đạp trong cơn tức giận cũng mang theo lực sát thương kinh người.
Ngu Sư Phóng cảm thấy choáng váng, lồng ngực đau đớn dữ dội, xương sườn cũng như bị đạp gãy.
Hắn quặn người lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, đầu óc lơ mơ, môi run rẩy kêu: “Cha, ba ba, ba ba… cứu con!”
Hắn gọi theo cách xưng hô khi còn nhỏ, không ngừng kêu “ba ba”, “ba ba”.
Không biết là do quá đau hay lo lắng về vụ việc ở Nam Khố mà kêu xong, hắn lại ngất đi.
Ngu Đản Chi đỏ hoe hai mắt nhưng vẫn im lặng, không biết nghĩ gì trong đầu.
Một lúc sau, ông ta mới trầm giọng sai bảo: “Gọi đại phu trong phủ tới chữa thương cho thế tử! Làm thế tử tỉnh lại ngay lập tức! Dẫn người đi theo bên cạnh thái tử đến đây, ta muốn biết tất cả mọi chuyện của Nam Khố.”
Ban nãy, lửa giận bừng lên che mắt, ông ta thật sự còn nghĩ muốn giết chết Ngu Sư Phóng.
Nhưng sau khi đạp hắn một cái, thấy hắn thê thảm ngất đi như vậy thì lại cảm thấy hối hận xen lẫn bàng hoàng, đau khổ không diễn tả nổi.
Đứa con trai ngoan ngoãn, giỏi giang của ông ta lại to gan tới mức điên cuồng mất trí, dám nghĩ đến chuyện tham ô của cải ở Nam Khố!
Nam Khố là nền tảng của Đại An, dám kiếm tư lợi từ nó thì không chỉ đánh đổi bằng đầu mình mà còn kéo theo tai họa tru di cửu tộc.
Ông ta cho rằng chuyện mình không dám nghĩ đến thì người khác cũng sẽ không dám nghĩ đến.
Vả lại, Nam Khố được canh phòng nghiêm ngặt, Đề Xưởng kiểm tra giám sát chặt chẽ như thế thì lấy đâu ra cơ hội trục lợi?
Trấn Quốc Công là một trong ba vị quốc công nắm giữ thực quyền, vị trí này về sau cũng là của Ngu Sư Phóng. Ngu Sư Phóng không thiếu thứ gì, chỉ cần ngoan ngoãn nhận phúc ấm của tổ tiên để lại là đã có địa vị và quyền lực mà người khác khó có được.
Số bạc chiếm làm của riêng từ Nam Khố đâu đáng gì đâu? Ngu Đản Chi hoàn toàn không ngờ con trai mình lại thiển cận đến vậy.
Khắc họa chân thực nhất về Ngu Đản Chi lúc này chính là “sầu lo đến bạc cả đầu”, ông lão theo hầu bên cạnh Ngu Đản Chi cũng cảm thấy Quốc Công gia dường như già đi mất mấy tuổi trong chốc lát.
Đại phu trong phủ vội chạy tới thăm khám và chữa trị cho Ngu Sư Phóng, hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt, hắn đã nghe thấy cha mình lạnh lùng nói: “Mau kể tỉ mỉ những việc mày đã làm ở Nam Khố cho ta, không được giấu giếm gì hết. Bằng không, ta cũng không cứu nổi mày đâu!”
Nghe thấy chữ “cứu”, hai mắt Ngu Đản Chi sáng bừng lên, cố nhịn đau kể hết tất cả ra.
Ngu Đản Chi càng nghe, vẻ mặt càng trở nên khó coi, cuối cùng sắc mặt gần như đen thui lại, không kìm nổi nghiến răng nghiến lợi: “Giỏi, giỏi, giỏi! Bọn mày lại dám giấu giếm ta hơn hai năm nay! Còn định giấu giếm đến tận khi ta chết phải không?”
“Cha, con chỉ là bị ma xui quỷ khiến. Con… cũng không ngờ chuyện sẽ lớn đến vậy.” Ngu Sư Phóng lúng búng đáp, vẻ mặt kinh hoàng, vô cùng sợ sệt.
Đúng là hắn không ngờ tới.
Hồi đó, lúc biết được Tư Luyện Kim cải tiến phương pháp, hắn chỉ cho rằng Nam Khố dồi dào tài nguyên là thế, lấy mất một chút cũng chẳng ai hay.
Huống hồ, những năm qua, Trấn Quốc Công vẫn luôn trung thành, có công lao, có vất vả.
Thế là hắn lấy một chút, tiếp đến, đám người Phương Diễn, Đổng Khôn lấy một chút.
Một chút, lại một chút, rồi lại một chút… Cuối cùng, thấy Đề Xưởng kiểm tra cũng không phát hiện ra, Ngu Đản Chi càng yên tâm.
Trong lòng hắn không còn điều gì vướng bận nên hành động ngày càng liều lĩnh.
Sau khi biết vụ việc tham ô ở Nam Khố có khả năng bị bại lộ, hắn đã chọn cách giết người diệt khẩu.