Ban đầu, thỉnh thoảng những thợ thủ công của Tư Luyện Kim cũng có qua lại với các Tư khác, nhưng hơn hai năm nay, thợ thủ công của Tư Luyện Kim chẳng còn tiếp xúc riêng với người của các Tư khác, cho dù trong thời gian nghỉ ngơi cũng có quan viên của Nam Khố trông chừng họ không rời một bước.
Các quan viên của Nam Khố giải thích cho điều đó như sau: Tư Luyện Kim quá quan trọng, thợ thủ công của Tư là kho báu, không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào nên cần phải được bảo vệ nghiêm ngặt.
Ngay cả thợ thủ công của Tư Luyện Kim cũng không hiểu, vẫn luôn tưởng rằng bên ngoài đã biết về việc cải tiến phương pháp rèn vũ khí, bởi vậy nên triều đình mới đặc biệt coi trọng bọn họ.
Tuy nhiên, đâu ai ngờ được, quan viên của Nam Khố sợ họ nói ra tình hình thực tế của Tư Luyện Kim nên mới lấy danh nghĩa bảo vệ, thực tế là muốn giám sát bọn họ cơ chứ?
Thế nhưng, cho dù giám sát chặt chẽ nhất cũng luôn có lúc sơ hở.
Vào cuối năm ngoái, có một thợ thủ công của Tư Luyện Kim vô ý lỡ miệng, nói ra Tư của họ đã cải tiến phương pháp đúc vũ khí, lượng sắt cần dùng giảm đáng kể, Tư Khoáng Sản không cần phải bận rộn nữa. Hắn đã nói trước đám đông nên lúc đó có rất nhiều thợ thủ công đều nghe thấy.
Các quan viên của Nam Khố rất nhanh chóng lấy lý do đây là những tà thuyết mê hoặc và kích động lòng người để xử tử thợ thủ công nọ. Đồng thời, những thợ thủ công nghe phải cũng bị giám sát chặt chẽ, từng người một sau đó đều biến mất một cách bí ẩn.
Mấy thợ thủ công già kia cũng đúng lúc nghe được, nhưng bởi vì tuổi tác đã cao và có uy tín trong cộng đồng thợ thủ công cho nên các quan viên của Nam Khố không dám ra tay với họ ngay lập tức. Có điều, họ đều đoán trước được rồi mình cũng sẽ giống như những thợ thủ công nọ, bị điều đến một nơi khác, cuối cùng biến mất một cách không thể giải thích được. Bởi thế nên họ nghĩ hết mọi cách để thu hút sự chú ý của quan viên đến kiểm tra Nam Khố.
“Nô tài vốn dĩ không nằm trong số những người nghe được bí mật kia nên không gây sự chú ý với quan viên của Nam Khố. Nhưng hành động của nô tài trong hai năm qua vẫn để lại rất nhiều dấu vết, cũng bị những thợ thủ công già đó phát hiện ra. Đêm hôm trước, họ đến tìm nô tài…” Thợ thủ công họ Hà nhớ lại tình huống họ tới tìm y.
“Họ... họ một lòng chấp nhận cái chết. Nhưng nô tài… nô tài lại muốn sống, muốn nói cho đại nhân biết những chuyện này. Họ chết rồi, nhưng nô tài vẫn còn sống, nô tài… nô tài thấy hổ thẹn với họ…” Hai mắt y đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Y nói năng lộn xộn, rất nhiều chỗ lặp đi lặp lại, xin lỗi với những thợ thủ công già kia hết lần này tới lần khác vì thậm chí còn không thể nhặt được xác của họ về. Y không có mặt ở hiện trường, vì vậy không biết họ đã chết như thế nào, không biết tình hình dưới mỏ ra sao.
Uông Ấn cau mày, trên mặt không còn sự lãnh đạm thường ngày mà là vẻ giận dữ. Hắn đã đi xuống hầm mỏ, tận mắt nhìn thấy tình trạng khi chết của những thợ thủ công già, máu phun lên đầy vách nham thạch và trên đó chỉ có một dấu vết va chạm, không có dấu vết bị va đập nhiều lần. Chỉ đập đầu một lần mà họ đều chết cả, nghĩ thôi cũng biết sự kiên quyết trong lòng họ, đúng là họ không còn khả năng sống sót.
Hiện giờ nghe những lời thợ thủ công họ Hà nói, nhớ lại cảnh tượng thê thảm dưới mỏ, Uông Ấn càng hiểu cho lựa chọn của sáu người thợ thủ công già đó.
Họ chết dứt khoát như vậy là vì cái gì?
Chính là để công khai bí mật động trời này.
Ngoài phẫn nộ ra, Uông Ấn còn cảm thấy tự trách sâu sắc.
Nam Khố mà hắn cho rằng có trật tự đâu ra đấy lại ẩn giấu nhiều chuyện bí mật như vậy. Bất kể nguyên nhân là gì mà người làm quan kiểm tra giám sát như hắn lại không hay biết, đây là điều gần như không thể tha thứ được!
Hắn ở xa, hiển nhiên là khả năng có hạn, nhưng các quan viên của Nam Khố có thể không biết tình hình ở đây sao?
Hắn nhìn về phía đám người Phương Diễn và Đổng Khôn với ánh mắt âm u, lạnh lẽo.
Ánh mắt lạnh lùng khi hắn nhìn họ trước đó đã đủ khiến họ vô cùng khiếp sợ, bây giờ vẻ mặt hắn đầy giận dữ, ánh mắt hắn lạnh buốt càng khiến họ run như cầy sấy.
“Đốc chủ, chúng hạ quan không biết gì cả…” Phương Diễn vô thức nói, sau đó cắn chặt răng.
Dù rằng họ luôn miệng nói không biết gì cả nhưng bản thân cũng biết đây chỉ là lời sáo rỗng, ngay cả chính họ còn cảm thấy không đủ sức thuyết phục thì Uông đốc chủ tin sao được.
Nam Khố xảy ra chuyện lớn như vậy… Uông đốc chủ sẽ nghĩ thế nào về họ đây?
Đám người Phương Diễn và Đổng Khôn không dám nhìn Uông Ấn, chỉ cúi gằm mặt, khóe mắt liếc nhìn thợ thủ công họ Hà đang quỳ trên đất, ánh mắt lóe lên ý muốn giết người.
Đều tại y!
Nếu như không phải tại y thì Uông đốc chủ sẽ chẳng biết được vụ việc của Tư Luyện Kim. Bấy giờ trong lòng Phương Diễn và Đổng Khôn hối hận khó diễn tả vì đã để cho thợ thủ công họ Hà sống sót. Song hơn cả là nỗi sợ hãi ngập tràn, không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì. Họ đều từng nghe nói về sự trừng phạt của Đề Xưởng. Vụ việc ở Nam Khố bị phanh phui, Đề Xưởng sẽ xử lý họ như thế nào? Thời khắc này, trong đầu họ trống trơn, ngoài việc liên tục nói mình không biết gì cả ra thì không còn lời nào khác.
Uông Ấn giận quá hóa cười, nhếch khóe môi, hỏi: “Không biết? Các ngươi không biết? Các ngươi là phó tổng quản của Nam Khố, quản lý tất cả công việc của hai mươi bốn Tư. Vậy mà các ngươi lại không biết sao?”
Vừa nghĩ đến việc không biết đã có bao nhiêu thợ thủ công bị chết, vừa nghĩ đến tình trạng bi thảm của những người thợ thủ công già kia, vừa nghĩ đến bí mật động trời cất giấu tại Nam Khố như vậy, trong lòng Uông Ấn dâng đầy ác ý.