Đường Ngọc xách người thợ thủ công lên tiếng đầu tiên ra sau lưng mình, giao y cho đề kỵ theo sau tiếp ứng, sau đó tung vài chưởng vào mấy thợ thủ công vừa rồi vung dao khiến bọn chúng ngã nhào ngay tức thì. Tiếp đó, Đường Ngọc điểm huyệt bọn chúng, trong chớp mắt, những người này đều không thể cử động.
Thợ thủ công đã lên tiếng đang được đề kỵ đỡ, sắc mặt tái mét, cơ thể cứng ngắc, bị hoảng sợ quá đỗi nên căn bản là chưa thể phản ứng lại.
Đường Ngọc cũng không nhiều lời, lập tức lệnh cho các đề kỵ khác trông chừng mấy kẻ bị điểm huyệt chặt chẽ, không để bọn chúng có cơ hội tự sát rồi dẫn theo thợ thủ công đang khiếp sợ kia nhanh chóng trở lại bên cạnh Uông Ấn.
Cảnh tượng nguy hiểm diễn ra trong phút chốc, trong khi hầu hết mọi người vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì mọi thứ đã kết thúc.
Uông Ấn xoa ngón tay làm rơi bụi đất dính vào bởi vì vừa rồi đã cầm mấy viên đá, sau đó nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Dám giết người ngay dưới mắt bổn tọa, thật to gan!”
Hắn không mảy may che giấu sự tức giận của mình khiến đám người Phương Diễn và Đổng Khôn ở bên cạnh đột nhiên như rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh.
Tuy nhiên, chuyện khiến họ lạnh buốt cả người còn ở phía sau.
Người thợ thủ công khi nãy lên tiếng, quỳ “phịch” xuống trước mặt Uông Ấn, môi run lên và nói: “Đại nhân, đại nhân... Nô tài có lời muốn nói, nô tài... Những thợ thủ công già kia chết vì để thu hút sự chú ý của đại nhân... Chúng nô tài có nỗi oan lớn muốn bẩm báo với đại nhân...”
Có lẽ y vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi vừa mới bị ám sát nên vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, nói năng lộn xộn, ngay cả lời nói cũng không rành mạch gãy gọn. Nhưng cho dù vậy thì sắc mặt của đám người Phương Diễn và Đổng Khôn vẫn biến sắc. Họ nhận ra người ra người đang ở trước mắt, đây... đây chẳng phải là thợ thủ công họ Hà sao?
Người này trước kia đã từng lọt vào mắt họ, nhưng sau đó họ không để ý đến y nữa. Làm sao y biết những người kia cố tình tìm đến cái chết? Tại sao những người đó lại muốn thu hút sự chú ý của Uông đốc chủ?
Khoảnh khắc này, trong lòng họ nảy ra rất nhiều ý nghĩ, còn chưa nghe thấy thợ thủ công họ Hà trả lời nhưng họ đã có thể khẳng định: Họ đã bỏ sót! Họ thế mà lại để người này vẫn sống trên đời!
Không đúng, bên cạnh y vẫn có bố trí người giám sát, vì sợ xảy ra tình huống gì đột ngột giống như vừa rồi…
Không đúng, như vừa rồi, mấy thợ thủ công đứng ngay gần y cũng không thể giết y, trái lại còn để y đến được trước mặt Uông đốc chủ.
Thợ thủ công họ Hà… sẽ nói gì trước mặt Uông đốc chủ đây?
Điềm báo không lành trong lòng Phương Diễn và Đổng Khôn ngày càng mạnh mẽ hơn, gần như không cách nào kiềm chế nổi vẻ mặt kinh hoàng.
Uông Ấn lạnh nhạt nhìn lướt qua bọn họ một cái, thu hết vẻ mặt của họ vào trong mắt, nhưng không nói gì.
Ngay sau đó, hắn nhìn sang người thợ thủ công đang quỳ dưới đất, lên tiếng: “Đừng sợ, có bổn tọa ở đây, không ai có thể tổn thương đến tính mạng của ngươi. Nói hết những điều mà ngươi biết đi! Bổn tọa sẽ làm chủ cho ngươi!”
Giọng hắn vẫn rất lạnh lùng nhưng mang sức mạnh không thể phá hủy, khiến những lời hắn nói giống như một tấm khiên, một bức tường cao, không ai phá hỏng được.
Hắn biết, người thợ thủ công này cần nghe thấy sự đảm bảo như vậy nhất, chắc hẳn sẽ phản ứng lại. Hơn nữa, trước khi mở miệng, chắc hẳn y đã cân nhắc kĩ, lựa chọn lên tiếng bằng bất cứ giá nào.
Quả nhiên, người thợ thủ công hít một hơi thật sâu, không hề do dự liền đáp: “Đại nhân, nô tài họ Hà, là thợ thủ công của Tư Khoáng Sản... Xin đại nhân làm chủ cho chúng nô tài, chúng nô tài có oan khuất lớn!”
Dứt lời, thợ thủ công Hà đột nhiên dập đầu vài cái rồi mới nói tiếp.
Uông Ấn hơi nghiêng người về phía trước, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Sau khi nghe xong, sắc mặt hắn càng giận dữ hơn, còn đám người Phương Diễn và Đổng Khôn thì chết lặng.
Hóa ra oan khuất của thợ thủ công họ Hà có từ hơn hai năm trước, chính xác hơn là sau khi kết thúc đợt kiểm tra giám sát hồi mùa thu năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám.
Chuyện có liên quan đến thợ thủ công họ Ngô ở Tư Luyện Kim.
Thợ thủ công họ Ngô là một người trẻ tuổi, trầm tính và ít nói, nhưng vì có thiên phú trên phương diện đúc gang thép nên được điều đến Tư Luyện Kim. Không ai biết hai người họ đã quen biết nhau trước khi vào Nam Khố, bởi vì Nam Khố được canh phòng nghiêm ngặt nên hai người họ cũng không qua lại thân thiết.
Nhưng ngày hôm đó, y vừa khéo gặp được thợ thủ công họ Ngô, hai người tán gẫu một lúc. Thợ thủ công họ Ngô nói với y rằng con trai mình ham chơi, lúc chơi đùa với con trai của chủ bộ của Tư Luyện Kim đã nhặt về một mẩu quặng sắt. Thợ thủ công họ Ngô liền nhận ra ngay chính là quặng sắt mà Tư Luyện Kim dùng. Có điều, quặng sắt mà Tư Luyện Kim sử dụng luôn được bảo quản chặt chẽ, tại sao lại có ở chỗ chủ bộ Tư Luyện Kim chứ?
Lúc đó, thợ thủ công họ Hà không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Có lẽ là nhất thời để sót thì phải?”
Nghe vậy, thợ thủ công họ Ngô gãi đầu, cười chất phác, còn khẽ nói: “Ngươi không biết chứ, Tư Luyện Kim có phát hiện mới, sau này Tư Khoáng Sản các ngươi sẽ không cần phải bận rộn nữa.”
Nghe xong, thợ thủ công họ Hà không hiểu gì, gặng hỏi thợ thủ công họ Ngô phát hiện mới đó là gì, sao phát hiện của Tư Luyện Kim lại khiến Tư Khoáng Sản không bận rộn nữa? Song thợ thủ công họ Ngô không nhiều lời, chỉ nói mọi người sẽ sớm biết thôi, sau đó thì lắc đầu rời đi.
Họ mỉm cười chia tay, còn hẹn nhau đợi mấy hôm nữa lại trò chuyện tử tế.
Không ngờ, ngày hôm sau, thợ thủ công họ Ngô vô tình rơi khỏi vách đá, chết ngay tại chỗ. Qua vài ngày, cả nhà thợ thủ công họ Ngô đột nhiên bị bệnh, bố mẹ cùng vợ con của hắn đều bị nhiễm phong hàn rồi qua đời.
Hơn nửa tháng sau, thợ thủ công họ Hà mới biết những chuyện này, y vốn còn định hỏi thợ thủ công họ Ngô về tình hình của Tư Luyện Kim, bởi y cảm thấy Tư Khoáng Sản vẫn hết sức bận rộn, căn bản là không nhàn rỗi như những gì trước đó thợ thủ công họ Ngô đã nói.
Nhưng y đâu ngờ rằng thợ thủ công họ Ngô sớm đã chết mất rồi.
Thợ thủ công họ Hà là một người nhanh trí, lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn giấu kín về mối quan hệ giữa mình và thợ thủ công họ Ngô.