Nàng ta hỏi trực tiếp thế này rất đúng ý Uông Ấn, hắn cũng không thích vòng vo.
Hắn liếc nhìn Phùng Trân bằng ánh mắt khen ngợi, đáp: “Bổn tọa tới đây lần này là muốn liên kết với Phùng thủ lĩnh để bình định loạn bách bộ. Bổn tọa cho rằng bộ lạc Tiêu và bộ lạc Cao đã... quá bành trướng.”
Nghe xong, Phùng Trân rất kinh ngạc.
Bộ lạc Tiêu và bộ lạc Cao quả thực là hai bộ lạc mạnh nhất, tuy nhiên so với Lĩnh Nam Vệ vẫn chẳng là gì.
Hơn nữa, bộ lạc Lý cũng không phải bộ lạc mạnh, sao hợp tác với Uông đốc chủ được? Uông đốc chủ đang đùa vui sao?
Bản thân Phùng Trân phủ nhận câu cuối, người như Uông đốc chủ sẽ đặc biệt đến bộ lạc Lý tìm niềm vui ư?
Phùng Trân cũng biết bởi vì mình là nữ giới nên ấn tượng của phủ nha Lĩnh Nam đối với bộ lạc Lý xưa nay không được tốt cho lắm, vì vậy càng không hiểu được lý do Uông Ấn muốn hợp tác.
Phùng Trân nhìn Uông Ấn, nói thẳng: “Tại hạ ngu dốt, xin Đốc chủ đại nhân nói rõ hơn!”
Nàng ta biết năng lực của mình, để so mưu ma chước quỷ với quan viên trong triều...
À, không phải, để so mưu kế với họ thì nàng ta nhất định sẽ bị bỏ xa.
“Triều đình không tiện ra mặt đối phó với hai bộ lạc Cao, Tiêu. Đây là chuyện của bách bộ, đương nhiên là phải do bách bộ giải quyết. Bổn tọa thấy Phùng thủ lĩnh hơn thủ lĩnh của các bộ lạc còn lại, biết nghĩ đến sự phát triển cho người dân trong bộ lạc. Cho nên bổn tọa mới nói Phùng thủ lĩnh là ‘quần thoa không thua cánh mày râu’.” Uông Ấn đáp, miệng cười nhẹ.
Đúng là hai bộ lạc Tiêu, Cao không chịu nổi một đòn của Lĩnh Nam Vệ, thế nhưng đối với triều đình, hai bộ lạc đó không phải là kẻ địch như Đại Ung, mà là con dân của Đại An.
Quân đội và binh sĩ là để bảo vệ người dân của nước nhà, nào có đạo lý dùng quân đội và binh sĩ đối phó với người dân của mình?
Tất nhiên, nếu hai bộ lạc Tiêu, Cao không nhận thức được điều này, dứt khoát đứng ở phía đối lập với triều đình thì Uông Ấn cũng không ngại làm cho họ nhận thức sâu sắc được điều đó đâu.
Như thế cũng không cần phải dùng tới Lĩnh Nam Vệ, chỉ cần đề kỵ là được.
Tuy nhiên, đó là hạ sách, có bộ lạc Lý là biện pháp tốt hơn, hắn chắc chắn sẽ sử dụng!
Uông Ấn nói tiếp: “Bách bộ không thể xảy ra hỗn loạn. Hi vọng và mục tiêu triều đình hướng tới là người dân các bộ lạc được sống yên ổn. Vì người dân trong bộ lạc mình, chắc hẳn Phùng thủ lĩnh cũng nghĩ vậy chứ?”
“Giang sơn thiên cổ huyết, bách tính loạn li cốt*. Trong loạn lạc, mạng người còn khó giữ, nói gì đến phát triển lớn mạnh. Vì vậy, bổn tọa cho rằng...”
(*) Giang sơn thiên cổ huyết, bách tính loạn li cốt: ý nói khi nước nhà có chiến tranh đổ máu thì người dân cũng loạn lạc, dễ mất mạng.
Hắn nhắc đến đề xuất của Liễu Nguyên Tập, không phải toàn bộ mà chỉ nói sẽ cố gắng hết sức giành nhiều cơ hội hơn cho bộ lạc Lý, còn có thể cung cấp vật tư cho bộ lạc Lý theo nhu cầu của họ.
Tóm lại, triều đình bắt tay với bộ lạc Lý để dẹp yên loạn bách bộ, những gì bộ lạc Lý có được sau này chắc chắn sẽ nhiều hơn bây giờ, cục diện chung cũng sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.
Lúc này, chỉ chờ xem Phùng Trân nghĩ sao.
Hẳn là người đã thu nhận những bộ lạc nhỏ kia như Phùng Trân sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Uông Ấn đứng lên, kết luận: “Phùng thủ lĩnh có thể cân nhắc cẩn thận về đề nghị của bổn tọa. Bổn tọa sẽ đợi câu trả lời của Phùng thủ lĩnh. Có điều... chắc rằng hai bộ lạc Tiêu, Cao sẽ không kiên nhẫn như vậy đâu.”
Hắn biết Phùng Trân cần thời gian để suy nghĩ, việc dẹp loạn bách bộ cũng không vội trong mấy ngày này. Song tình thế thay đổi liên tục, ngay cả Uông đốc chủ đầy quyền lực cũng không thể dự đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Việc hợp tác nên được tiến hành sớm, không nên để quá muộn.
Phùng Trân cũng đứng lên, gật đầu đáp: “Đa tạ Đốc chủ đại nhân đã nhắc nhở. Chuyện này, ta và các trưởng lão sẽ suy xét cẩn thận.”
Việc này quả thực vượt quá dự đoán của Phùng Trân nên nàng ta chưa thể trả lời ngay lập tức.
Khi nhóm người Uông Ấn rời đi, không có lính canh dẫn đường như lúc tới, bọn họ được Phùng Trân và Lâm Vệ Trưởng đích thân tiễn ra ngoài.
Hai người không chỉ đưa bọn họ ra khỏi bức tường vây trung tâm của thung lũng mà còn đưa đến tận rìa thung lũng, chính là nơi mà nhóm người xuất hiện.
Canh gác ở đây vẫn là những người lính lúc đầu, thấy Phùng thủ lĩnh đích thân tiễn khách, họ đều hết sức kinh ngạc.
Những vị khách này là ai mà lại được thủ lĩnh coi trọng đến vậy?
Uông Ấn khẽ gật đầu với Phùng Trân, lãnh đạm nói: “Tới đây thôi, Phùng thủ lĩnh không cần phải tiễn nữa!”
Phùng Trân chắp tay, cười: “Vậy thì ta không tiễn nữa, chúc đại nhân trở về thuận lợi!”
Vừa nói, nàng ta vừa nhìn Uông Ấn, trong mắt tràn ngập ánh sáng lạ lùng, đôi môi mấp máy ngập ngừng.
Uông Ấn coi như không nhìn thấy tất cả những điều này, cũng chẳng quan tâm Phùng Trân có gì khó nói mà quay người luôn.
Phùng Trân bất chợt lên tiếng: “Đại nhân... Xin hỏi trong triều còn có người nào giống như đại nhân không? Cao lớn, tuấn tú, phong thái bất phàm...”
Và không phải là hoạn quan.
Nàng ta vừa dứt lời, ngay cả người lạnh nhạt như Uông Ấn cũng không nhịn nổi liền nhướng mày.
Hắn còn tưởng điều Phùng Trân muốn nói lại thôi là chuyện liên quan đến bộ lạc Lý, không ngờ lại là vấn đề này.
Chu Li cùng Liễu Nguyên Tập đứng bên cạnh Uông Ấn đều trợn mắt, há hốc miệng, mắt sáng lên nhìn về phía Phùng Trân.
Sau chuyện phát ngôn bừa bãi ban nãy mà Phùng thủ lĩnh còn dám hỏi vậy?
Thật là... can đảm và đáng khen!
Xưởng công sẽ phản ứng thế nào? Tung một chưởng vô hình giống như khi nãy, quét Phùng thủ lĩnh văng ra ngoài?
Liễu Nguyên Tập mặt mày sáng ngời, ánh mắt đầy háo hức, rất muốn nhìn thấy cảnh đó.
Đáng tiếc là Uông đốc chủ chỉ mỉm cười, giọng điệu thoáng vui vẻ: “Người giống như bổn tọa có lẽ là không có. Tuy nhiên, nếu Phùng thủ lĩnh đồng ý với đề nghị của bổn tọa thì đạo Lĩnh Nam không thiếu... trai đẹp cho Phùng thủ lĩnh.”
Phùng Trân sững sờ, khuôn mặt ngăm đen tức thì thoáng ửng hồng.
Nàng ta hoàn toàn không ngờ Uông đốc chủ sẽ trả lời thế, cứ như thể nàng ta thèm khát đàn ông đẹp trai lắm không bằng.
Tuy đúng là nàng ta nghĩ vậy!
Có lẽ vì trai đẹp của đạo Lĩnh Nam, nàng ta thật sự phải suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của Uông đốc chủ.