Gió lạnh trong rừng thổi qua, tuyết trên cành cây rơi bộp xuống càng tăng thêm phần yên tĩnh của khu rừng.
Sự yên tĩnh khiến người ta khó có thể chịu được.
Mất một lúc lâu, Phong bá mới lắc đầu, đáp: “Bẩm chủ nhân, các mật thám đang cố gắng, hiện tại… vẫn chưa có tiến triển gì.”
Nói rồi, Phong bá cúi đầu xuống, che đi đôi mắt đang hiện lên nỗi chua xót của mình, không để Uông Ấn nhìn ra.
Chủ tử biết Đề Xưởng và mật thám Vận Chuyển Các ở Đại Ung đang gắng hết sức, nhưng chưa bao giờ hỏi đến, mỗi lần nghe báo cáo cũng chỉ dửng dưng gật đầu.
Nhất là mấy năm nay, chủ tử thật ra đã không muốn nghe đến chuyện này nữa, thậm chí còn tỏ ý rõ ràng rằng sử dụng nhiều mật thám để truy tìm thuốc giải độc như thế quá lãng phí, đã chuyển những mật thám đó sang làm nhiệm vụ điều tra tin tức về Đại Ung.
Nhưng bây giờ, hắn lại hỏi đến…
Có lẽ là bởi phu nhân chăng?
Trong lòng chủ nhân phải không cam lòng đến nhường nào mới có thể thay đổi sự lãnh đạm trước kia, để cất lời hỏi như thế?
Lúc này, Phong bá không biết phải diễn tả cảm giác của mình thế nào, tóm lại là rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Nhận thấy sự tĩnh lặng bất thường trong cánh rừng, Uông Ấn cụp mắt, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt thường ngày, thản nhiên nói: “Bổn tọa chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, mọi người không cần phải nghĩ ngợi nhiều.”
Đám người Phong bá và Trịnh Thất đi theo hắn đã nhiều năm, hắn đã hiểu rõ tấm lòng của họ từ lâu.
Có điều, quả thật không cần phải như vậy.
Đúng là vì cô gái nhỏ mà hắn nảy sinh cảm giác mong đợi và không cam lòng, song...
“Song” cái gì thì hiện giờ bản thân Uông Ấn không nói ra được.
Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh Diệp Tuy đứng trong suối nước nóng vẫn hiện lên trong đầu. Uông Ấn mím chặt môi.
Cô gái nhỏ à...
Chuyện ở suối nước nóng, bất kể là với Uông Ấn hay với Diệp Tuy cũng đều khó mà quên được, cũng khiến họ cảm thấy mất tự nhiên.
Tuy họ muốn cố gắng xóa tan cảm giác mất tự nhiên này, muốn coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thoải mái ung dung như trước đây.
Thế nhưng vẫn có gì đó khang khác.
Sáng hôm sau, Diệp Tuy thức dậy thì sai Triệu Tam Nương: “Tam Nương, mang sách y của ta tới đây.”
Đêm qua, bởi còn xấu hổ nên nàng ở lì trong gian trong. Tuy không nhìn thấy Uông Ấn nhưng hơi thở lành lạnh quen thuộc cùng hương trà Diệm Khê vẫn vương vấn xung quanh, chắc hẳn hắn đang ở gian ngoài.
Nhớ lại tình huống tối quá, Diệp Tuy vừa cảm thấy ngượng ngùng vừa có thêm động lực phải nhanh chóng học giỏi y thuật, nàng muốn chữa khỏi cho Uông Ấn…
Nàng nhất định sẽ giải được độc cho hắn!
Nghĩ tới đây, Diệp Tuy bèn nói với Triệu Tam Nương: “Tam Nương, ngươi về Kinh Triệu một chuyến đi, ta muốn nhờ Chu thái y và Trần thái y bớt chút thời gian tới đỉnh Xu Vân.”
Uông Ấn từng nói sẽ đón Tết trên đỉnh Xu Vân, vậy thì trong khoảng thời gian tới họ sẽ không trở về phủ, hẳn là hắn đã nói trước với hai vị thái y.
Nhưng còn nửa tháng nữa mới đến Tết, mà nàng lại không muốn lãng phí khoảng thời gian này.
Bấy giờ, Uông Ấn đúng lúc bước vào phòng, bình thản cất tiếng: “Không cần phải để hai vị thái y đến đây đâu. Cô gái nhỏ, tới đỉnh Xu Vân cho ung dung tự tại, chăm chỉ là chuyện về lâu về dài.”
“Nhưng…” Diệp Tuy muốn phản đối, chỉ là sau khi nhìn thấy ánh mắt Uông Ấn, lời định nói liền biến mất.
Uông Ấn đứng trước mặt Diệp Tuy, cúi đầu nhìn nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng mà hết sức kiên quyết: “Cô gái nhỏ, không cần phải như vậy đâu, điều bổn tọa mong muốn là được ung dung tự tại.”
Diệp Tuy ngây ra nhìn Uông Ấn, nhìn thấy sự dịu dàng bao dung hết thảy trong mắt hắn, nàng gật đầu ngay lập tức.
Đúng vậy, người như đại nhân hiển nhiên là cái gì cũng biết, đương nhiên cũng biết lý do nàng sai người mời hai vị thái y đến đây.
Mong muốn giải được độc cho hắn của nàng chưa từng ngơi nghỉ một phút giây nào, lúc này đây lại càng dâng cao hơn.
Thường nói quan tâm quá tất loạn, nàng suýt quên mất, đâu mới là cách tốt nhất để đối đãi với hắn.
Dĩ nhiên là Uông Ấn muốn nhanh chóng giải độc, nhưng trúng độc chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, hắn mong giải được độc hơn bất kì ai khác, lại càng có kiên nhẫn hơn bất cứ người nào.
Hắn giải độc để có thể sống tự tại vui vẻ hơn, nhưng sẽ không để nó trở thành sương mù lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng mình..
Nàng gật đầu rồi ngẩng lên nhìn Uông Ấn, cười nói: “Đại nhân, thiếp hiểu rồi. Việc thiếp nên làm nhất bây giờ không phải là học y thuật mà là thưởng thức cảnh tuyết trên đỉnh Xu Vân, đúng không?”
Uông Ấn đột nhiên bật cười “ha ha”, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ lồng ngực, như thể tiếng lòng trêu chọc người khác.
Khuôn mặt tuấn tú vô ngần trắng như tuyết của hắn lúc này tươi cười như băng tuyết tan chảy, cảm giác hạnh phúc và vui sướng lớn lao khiến người ta không khỏi… không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Không biết vì sao, Diệp Tuy nghe thấy mà lại đỏ ửng đôi tai.
“Đúng vậy, chính là như vậy. Hôm qua trời đổ một trận tuyết lớn, giờ để bản tọa dẫn nàng đi ngắm tuyết trên đỉnh Xu Vân.” Uông Ấn đáp, vờ như không nhìn thấy vành tai ửng đỏ của Diệp Tuy.
Sau khi trút bỏ những điên cuồng rối bời đêm qua, Uông Ấn đã suy nghĩ rõ ràng.
Tuy hắn không cam lòng nhưng cũng không thể để người xung quanh lo lắng cho hắn, kể cả Phong bá hay Trịnh Thất, và đặc biệt là cô gái nhỏ!
Hắn đưa nàng đến nơi này là muốn nàng được vui vẻ, chứ không phải để lòng dạ vướng mắc thêm phiền nhiễu.
Nếu chỉ vì chút chuyện cỏn con ở suối nước nóng, nếu chỉ vì chuyện trúng độc của hắn mà lại khiến tất cả mọi người cảm thấy mất tự nhiên thì điều đó đã không còn là ước nguyện ban đầu của hắn nữa.
Nói rồi, Uông Ấn xoay người đi, sau đó đứng lại ngoài cửa, nhìn lại về phía Diệp Tuy, đôi mắt ẩn chứa niềm vui, chờ nàng bước tới.
Diệp Tuy cũng tươi cười, chậm rãi tới theo sau Uông Ấn.
Nàng được Uông Ấn dẫn đi ngắm cảnh sắc ở đỉnh Xu Vân.
Khi cảnh tượng đập vào tầm mắt, cõi lòng nàng vô thức trở nên khoan khoái rộng mở.