Lúc Uông Ấn bước vào tòa phủ nha Đề Xưởng màu xám đen khiến người bình thường vô cùng khiếp sợ, các đề kỵ mặc y phục Minh Xà màu đỏ đều dừng công việc trên tay, cung kính hô: “Tham kiến xưởng công!”
Uông Ấn hờ hững gật đầu, không dừng lại lâu mà đi thẳng vào phòng nghị sự.
Chưởng ban đề kỵ - Đường Ngọc không biết đã chờ bên ngoài phòng nghị sự được bao lâu.
“Thế nào rồi?” Uông Ấn hỏi.
Trước đó, hắn đã sai Đường Ngọc đi điều tra tình hình của nhà họ Tiết, phát hiện người nhà họ Tiết đã bỏ trốn mất tăm.
Dưới sự truy lùng gắt gao của đề kỵ, hầu hết bọn họ đều bị bắt về, chỉ còn sót vợ và hai con gái của Tiết Triệu Tôn.
Uông Ấn không ngờ vợ và con gái của Tiết Triệu Tôn lại có thể trốn kĩ như vậy, ngay cả đề kỵ cũng không lần ra manh mối.
Có điều, như thế càng cho thấy sự coi trọng của Tiết Triệu Tôn đối với vợ con mình.
Nếu muốn cạy được cái miệng ngậm chặt của Tiết Triệu Tôn thì chỉ có thể ra tay từ chỗ vợ con ông ta.
Đường Ngọc đích thân dẫn theo đề kỵ đi tìm, gần như đã lật tung cả Kinh Triệu mà vẫn không tìm được người.
Trở về mà không thu được gì, nét mặt Đường Ngọc trở nên hổ thẹn.
Tiết Triệu Tôn có năng lực giấu kĩ vợ con mình đến thế sao?
Uông Ấn gần như có thể chắc chắn rằng: Việc này rất không bình thường!
Hắn gõ ngón tay lên mặt bàn, hồi lâu mới nói: “Bổn tọa sẽ lệnh cho người khác đi điều tra chuyện này, ngươi rút hết đề kỵ về đi!”
Đề Xưởng luôn bị trong triều chú ý tới, cho dù Đường Ngọc dẫn đề kỵ hành động bí mật thì e rằng vẫn sẽ lọt vào tầm mắt của kẻ có lòng.
Xem ra, việc này vẫn phải giao cho Vận Chuyển Các mới được.
Tuy gần đây Ngô Bất Hành đang bận rộn điều tra vụ của Chu Vân Xuyên thì Vận Chuyện Các vẫn còn nhiều người được việc, nên sau khi Đường Ngọc rời đi, Uông Ấn nói với không khí: “Trịnh Thất, bảo Lưu Đình của Vận Chuyển Các tối nay đến phủ!”
“Vâng, xưởng công!” Một tiếng đáp vang lên giữa hư không, Trịnh Thất vẫn không lộ diện.
Uông Ấn hơi nheo mắt lại như đang ngẫm nghĩ. Sau đó, hắn đứng lên, đi thẳng tới đại lao của Đề Xưởng.
Đại lao của Đề Xưởng được xây dựng dưới lòng đất, chỉ có một lối đi dài mà nhỏ hẹp thông lên trên, trên đường vào còn thiết kế vô số cơ quan. Về cơ bản là không có khả năng cướp được phạm nhân ra khỏi đại lao Đề Xưởng.
Trừ khi do chính Uông Ấn đi cướp ngục.
Bên trong đại lao không thấy ánh mắt trời giam giữ không ít tội phạm nghiêm trọng. Rất nhiều tội phạm đã bị giam giữ nhiều năm, đến giờ chưa thấy có ai được thả ra.
Canh giữ đại lao của Đề Xưởng là Niên bá. Ông lão đứng đầu đại lao Đề Xưởng, rất hiếm khi rời khỏi đây, chỉ khi Uông Ấn bị thương nặng, ông mới rời nhiệm vụ.
Nhìn thấy Uông Ấn, những nếp nhăn trên mặt Niên bá dồn cả lại với nhau. Ông hơi cúi người, cười khà khà, nói: “Lão nô bái kiến xưởng công!”
“Niên bá không cần phải đa lễ, hắn đã khai chưa?” Uông Ấn hỏi.
Niên bá lắc đầu, nói thẳng: “Không khai, rất mạnh miệng!”
Hắn ở đây là chỉ Chu Vân Xuyên.
Vừa về đến Kinh Triệu, Chu Vân Xuyên đã bị áp giải vào đại lao của Đề Xưởng, hoàn toàn do Niên bá thẩm vấn.
Uông Ấn biết có Niên bá ở đây thì có thể yên tâm về mọi việc trong đại lao, cho nên từ đó tới giờ vẫn chưa tới đây.
Gần đây hắn bận xử lý vụ việc của Bình Hoài Thự, bận đến nỗi không dứt ra được, bởi vậy nếu không phải vừa rồi nghĩ đến Ngô Bất Hành đang đến đạo Sơn Đông tìm nhà họ Chu thì Uông Ấn đã quên khuấy cái tên Chu Vân Xuyên.
Hiện giờ vụ việc Bình Hoài Thự đã đi được một chặng đường, hắn cũng có thể rảnh tay xử lý Chu Vân Xuyên rồi.
Chu Vân Xuyên dám liều lĩnh ám sát hoàng thượng, còn mua chuộc đề kỵ và binh lính Tả Dực Vệ, việc này không thể dùng cụm từ “cả gan làm loạn” để hình dung được.
Đằng sau Chu Vân Xuyên nhất định phải có một thế lực khổng lồ, mà thế lực này cất giữ rất nhiều bí mật không thể cho ai biết.
Chu Vân Xuyên quá quan trọng, nhất định phải hỏi cho ra điều gì đó.
“Thừa dịp mọi người không chú ý, hắn đã nhiều lần tìm đến cái chết. Nhưng mà sao có thể chết trong đại lao Đề Xưởng được?” Niên bá cười nói, đôi mắt mờ lóe sáng.
Đại lao Đề Xưởng là nơi khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Hễ đã vào đến đây thì chết cũng là ước mong quá xa vời.
Vì thế, dạo này Niên bá rất bận rộn, ngoài tra khảo Chu Vân Xuyên ra còn phải đảm bảo để hắn còn sống.
Để một tên tội phạm không thể chết, thật ra cũng là sự khảo nghiệm trình độ của quản ngục.
Niên bá khá tự tin về điều này.
Ông đã đồng ý với xưởng công là sẽ không để Chu Vân Xuyên chết thì Chu Vân Xuyên chắc chắn sẽ sống.
Trong lúc nói chuyện, Uông Ấn đã đi đến trước phòng giam của Chu Vân Xuyên. Hắn bị xích cả tay lẫn chân, nhưng không bị treo lên như các tù nhân khác.
Suy cho cùng hắn là quan văn, cũng chẳng làm gì được trong đại lao Đề Xưởng này.
Khi nhìn thấy Chu Vân Xuyên, Uông Ấn khẽ nheo mắt lại.
Đã không gặp hắn trong một thời gian dài nên lần này suýt nữa không nhận ra.
Chu Vân Xuyên bây giờ hoàn toàn khác với Chu Vân Xuyên trên đường đi viếng hoàng lăng, thân hình cao lớn còng xuống, khuôn mặt gầy nhom, hoàn toàn không còn khí chất nho nhã của một quan văn, thứ phong thái ung dung tự tin không hề thua kém khí thế của trọng thần tam phẩm kia lại càng không sót lại chút gì.
Vừa thấy Uông Ấn, Chu Vân Xuyên nhìn chòng chọc, trong mắt là sự căm hận khắc cốt ghi xương, như muốn ăn tươi nuốt sống Uông Ấn.
Không biết vì sao, Uông Ấn bỗng nhớ đến Khúc Công Độ.
Khi đó, Khúc Công Độ cũng bị giam trong đại lao Đề Xưởng hơn nửa tháng, nhưng trên người vẫn toát ra phong thái thong dong lỗi lạc rất dễ thấy, cùng khí thế uy nghiêm bất khuất khiến người ta cảm thấy kính nể.
Còn Chu Vân Xuyên thì chỉ giống như một tù nhân thật sự.
Đây dĩ nhiên là do sự đối đãi khác biệt của Đề Xưởng, chủ yếu vẫn là vì ý chí và cách hành xử của hai người khác nhau.
Chu Vân Xuyên làm sao có thể so sánh được với Khúc Công Độ?
Uông Ấn đột nhiên không còn lòng dạ nào để thẩm vấn nữa, nhìn Chu Vân Xuyên thế này, có lẽ sẽ vẫn không hỏi ra được điều gì.
Ở đây giao lại cho Niên bá vậy.
Nếu Chu Vân Xuyên không khai thì cứ ở trong này mãi mãi đi! Hắn phải trả giá cho hành động hành thích đế vương của mình.
Sau khi Uông Ấn ra khỏi đại lao Đề Xưởng, sắc trời đã tối đen.
Nghĩ đến Diệp Tuy đang ở trong phủ, hắn vốn định vào cung thì lại dừng bước, sau đó chuyển hướng đi thẳng về phía thành Tây.
Vụ việc của Chu Vân Xuyên vẫn chưa có tiến triển gì nên không cần phải bẩm báo lên hoàng thượng.
Bây giờ, trong phủ có cô gái nhỏ đang chờ hắn, giờ trời đã tối, hắn phải về nhà.
Không ngờ, sau khi về phủ thì Diệp Tuy đã nói những lời khiến Uông Ấn bừng tỉnh. Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra trước đó mình đã sơ suất điều gì.