Sau khi vào phòng, Diệp Tuy cũng không cầm quyển sách y trước đó đang xem lên mà gọi Bội Thanh lại rồi bảo: “Bội Thanh, em đến chỗ nhà bếp nói một tiếng, lát nữa ta sẽ qua đó.”
Phủ nhà họ Uông chỉ có hai chủ nhân nên không chia thành nhà bếp lớn, nhà bếp nhỏ như nhà họ Diệp, mà chỉ có một nơi duy nhất chuyên chuẩn bị cho cả Uông Ấn và Diệp Tuy.
“Vâng, phu nhân, nô tỳ đi ngay đây.” Bội Thanh đáp lời, sau đó ra khỏi phòng.
Quý ma ma giúp Diệp Tuy cởi áo choàng xuống, vừa chuẩn bị một bộ y phục nhẹ nhàng ấm áp theo lời nàng dặn vừa hỏi: “Phu nhân, phu nhân định…”
Diệp Tuy mỉm cười, mắt phượng sáng lấp lánh, đáp rằng: “Nhũ mẫu, đại nhân nhất định sẽ dùng bữa tối trong phủ, con muốn tự mình làm vài món cho đại nhân.”
Những việc bếp núc nấu nướng, Diệp Tuy xuất thân từ danh gia vọng tộc vốn không biết làm, cũng không cần phải biết. Nhưng trải qua kiếp trước nhiều đau khổ như vậy, nàng cảm thấy nấu nướng là một kỹ năng quan trọng nên chưa từng dám khinh thường.
Năm ngoái, trong cuộc so tài Khuê Học Kinh Triệu, nàng dựa vào ba món kỹ nghệ “cờ”, “sách”, “soạn” mà đoạt được vị trí thủ khoa của bậc Tam đẳng Khuê Học.
Kiếp trước là để sống sót, kiếp này là để giành được vị trí thủ khoa, nàng đã bỏ rất nhiều công sức vào môn “soạn”.
Thời gian và nỗ lực sẽ không bạc đãi bất kì ai, tuy rằng nàng không bằng đầu bếp chuyên môn nhưng vẫn có thể nấu được đâu ra đấy.
Ban nãy khi đứng trong sân, nàng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn gặp Uông Ấn ở quán trà Diệm Khê.
Khi đó, sắc trời cũng u ám, gió tuyết cũng vần vũ như thế này, đúng lúc nàng chuẩn bị rời khỏi quán trà thì hắn tới.
Trịnh Thất che ô cho hắn. Khi khuôn mặt anh tuấn vô ngần nhưng vô cùng lãnh đạm của Uông Ấn xuất hiện trước mắt, trái tim Diệp Tuy run lên.
Sau đó, Uông Ấn đi tới cái góc nàng thường ngồi, trong mùi hương thơm mát của trà Nguyệt Sắc Hàn Triều, vẻ mặt lạnh lùng của hắn dường như cũng có sự khác biệt…
Bây giờ nhớ lại, sự khác biệt khi ấy chính là vì Uông Ấn cảm thấy thoải mái thư giãn.
Đúng vậy, góc nhỏ đó của quán trà Diệm Khê đã ngăn lại hết gió tuyết ở bên ngoài, có hương thơm cùng hơi ấm tỏa ra từ nước trà, quả thật khiến người ta thư thái cõi lòng.
Đối với người vừa trở về từ gió tuyết, sự nghênh đón tuyệt vời nhất chính là một ấm trà nồng, một bữa cơm nóng hổi.
Đây chính là điều nàng muốn làm nhất cho đại nhân bây giờ.
Diệp Tuy ôm tâm tình như vậy, bắt đầu bận rộn trong nhà bếp.
Lúc mới bắt đầu, thỉnh thoảng nàng còn nghĩ xem khi nào thì Uông Ấn về. Dần dần, tâm trí nàng đặt hết vào các món ăn, một lòng một dạ muốn nấu những món này cho thật ngon, để chào đón hắn trở về.
Bấy giờ, Uông Ấn vừa rời khỏi điện Tử Thần.
Ra khỏi cửa điện, hắn liền rảo bước đi về phía cổng cung, bước chân vội vã hơn thường ngày rất nhiều, nét mặt bình thường vẫn luôn lạnh nhạt cũng ẩn chứa chút nóng vội.
Nội thị chờ bên ngoài điện Tử Thần thấy vậy, nghĩ bụng chắc hẳn Đốc chủ đại nhân vừa nhận một mệnh lệnh khẩn cấp, nếu không sẽ chẳng vội vàng gấp gáp như thế này.
Đúng là Uông Ấn vừa nhận lệnh của Vĩnh Chiêu Đế, nhưng vội vàng thế này chẳng qua là muốn về phủ nhanh nhất có thể, để nhìn thấy người mà hắn vẫn luôn nhớ nhung trong lòng.
Cô gái nhỏ đang chờ hắn sao? Đúng vậy... Chắc chắn là vậy.
Uông Ấn sải chân rộng hơn, nếu không phải trong cung cấm sử dụng võ công thì hắn đã sớm bay vọt ra thật nhanh.
Khi Uông Ấn về đến phủ nhà họ Uông ở thành Tây, sắc trời đã tối sầm, gió tuyết vù vù, nhưng trong phủ lại có ánh nến ấm áp.
Để tiết kiệm thời gian, sau khi ra khỏi cung, hắn nhảy thẳng lên mái các nhà bên đường mà bay vút về, không vào phủ bằng lối cổng mà phi như chim bay về phía viện Tư Lai.
Đề kỵ đi theo Uông Ấn đã sớm báo trước, hộ vệ trong viện Tư Lai cũng không ngăn lại mà nhanh chóng bẩm báo: “Xưởng công, phu nhân đang ở trong bếp ạ!”
Lúc này, Uông Ấn còn chưa đáp xuống đất, nghe vậy lập tức xoay người giữa không trung rồi lao thẳng tới nhà bếp phía bên trái phủ viện.
Trong nhà bếp thắp nến sáng choang, Diệp Tuy đặt đĩa thức ăn cuối cùng vào mâm, khẽ thở phào, khóe môi bất giác nhếch lên.
Đại nhân sẽ thích chứ...
Bất chợt, nàng nhận ra trong không khí có sự rung động khác thường, lập tức cảm nhận thấy hơi thở lạnh lùng trong trẻo đã khắc sâu trong trí nhớ.
Là đại nhân!
Nàng quay phắt người lại, bất ngờ chạm phải một đôi mắt lấp lánh nụ cười.
Chủ nhân của đôi mắt này đương nhiên là Uông Ấn.
Y phục Minh Xà màu đỏ, nước da tuyết trắng, khuôn mặt anh tuấn hơi nhuốm dấu vết phong sương, khóe miệng mỉm cười, hắn đang nhìn nàng không chớp mắt.
Trong một thoáng, người Diệp Tuy cứng đờ, đầu óc lơ mơ, chỉ có trái tim đang đập rộn ràng.
Nàng cứ đứng như vậy trong bếp, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông tuấn tú đi từng bước tới trước mặt mình, nghe hắn thấp giọng nói: “Cô gái nhỏ, ta đã về rồi.”
Không phải là “Bổn tọa” mà là “Ta”, “Ta đã về rồi”.
“Ta đã về rồi.” Uông ấn cúi đầu xuống, lặp lại, khiến Diệp Tuy cảm thấy trong lòng như có pháo hoa nổ.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Uông Ấn, không nỡ chớp mắt, muốn nhìn thật rõ, muốn nhìn mãi gương mặt ấy...
Tới tận bây giờ, nàng mới biết rốt cuộc mình nhớ người này đến nhường nào.
Nhớ sự bình yên tĩnh lặng khi có hắn thức canh ở gian ngoài, nhớ hơi thở lãnh đạm của hắn, nhớ giọng nói trầm thấp của hắn, cũng nhớ lồng ngực rắn chắc của hắn.
Nhớ mọi thứ về hắn, mọi thứ của những sớm chiều ở chung đã sớm ăn sâu vào cuộc sống, thậm chí là cả sinh mệnh của nhau.
Diệp Tuy không biết rằng, khi người mình nhớ nhung bình an xuất hiện trước mắt, trong lòng sẽ có niềm vui lớn lao đến vậy.
Niềm vui này dâng trào trong lòng nàng, hoàn toàn không kìm nén được, đấy ắp đến tràn trề.
Rõ ràng nàng vui mừng là thế, nhưng hốc mắt lại dần hoe đỏ, nước mắt long lanh, tiếng gọi cũng nghẹn ngào khàn đi: “Đại nhân...”
Trong giọng nói chất chứa nhớ nhung sâu sắc xen lẫn chút tủi thân không sao diễn tả được.
Lúc Uông Ấn vươn tay lau nước mắt cho nàng, nàng cảm thấy như có thứ gì đó chạm vào trái tim mình, lại không nhịn được mà một lần nữa cất tiếng gọi: “Đại nhân...”
“Ừ.” Uông Ấn nhẹ nhàng đáp, giọng hắn cũng rất khàn.
Ngón tay thon dài trắng muốt của hắn nhè nhẹ lau nước mắt cho Diệp Tuy.
Nước mắt nóng bỏng của nàng rơi vào ngón tay hắn, tức thì thấm vào lòng hắn, khiến hắn càng thêm yêu thương.
Hắn không nỡ rút ngón tay về, làn da mềm mại mịn màng của nàng khiến hắn quyến luyến mê mẩn.
Sự nóng lòng khi hắn bay về phủ lúc trước đã được nước mắt của nàng xoa dịu, giống như rốt cuộc cũng về tới nơi hắn thuộc về, trái tim hắn cũng trở nên yên bình.
Hắn nóng lòng vì nàng, cũng lại vì nàng mà thấy yên lòng.
Uông Ấn không nói gì, Diệp Tuy cũng chẳng lên tiếng.
Hai người cứ như vậy lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra tình ý và nỗi xúc động khôn tả.