Sở dĩ đề kỵ không nén nổi thất vọng kêu to thành tiếng là bởi vì khi hắn lao tới, binh lính bắn mũi tên kia đã dùng dao găm tự cứa cổ mình.
Nhanh nhẹn mà dứt khoát, không để lại cho đề kỵ bất cứ khả năng bức cung nào!
Phó tướng quân Ngụy Li Cung của Tả Dực Vệ đang đứng trước ngự trướng sợ ngây người, còn đại tướng quân Giản Tĩnh An sau khi biết được mọi việc thì sắc mặt cũng tối sầm lại.
Kẻ giết người diệt khẩu là Tả Dực Vệ! Mà đây không phải binh lính bình thường, có thể đứng gần ngự trướng đều là thuộc hạ thân tín của Giản Tĩnh An.
Giản Tĩnh An không giống như Uông Ấn, y không đánh ký hiệu gì trên người thuộc hạ thân tín cả, nếu hoàng thượng truy cứu, y cũng chẳng cách nào chối cãi.
Trong đầu Giản Tĩnh An rối bời, nghĩ tới đủ loại hậu quả, nhưng chẳng bật ra cách ứng phó nào.
Tả Dực Vệ là binh lính bảo vệ cho hoàng thượng, để xảy ra sai sót nhỏ cũng sẽ trở thành sai lầm trí mạng, chứ đừng nói đến vấn đề to lớn xuất hiện như bây giờ.
Giản Tĩnh An đoán biết trước được hoàng thượng chắc chắn sẽ nghi ngờ, cũng đoán được Tả Dực Vệ sẽ vì chuyện này mà phải nhận vô số trừng phạt.
Lúc này, y từ người ngoài cuộc trở thành người trong cuộc, mà hoàn toàn không biết tại sao.
Y... y có trăm cái miệng cũng không biện bạch nổi.
Tới giờ Giản Tĩnh An đã được nếm trải cảm nhận của Uông Ấn lúc trước.
Uông Ấn cũng vừa ra ngoài ngự trướng, nhìn kẻ mặc đồ đen đã chết rồi thoáng nhìn sang Giản Tĩnh An sắc mặt đang sầm xuống.
Sau đó, Uông Ấn bẩm với Vĩnh Chiêu Đế: “Hoàng thượng, nếu đã có kẻ muốn che giấu chân tướng phía sau, vậy thì sẽ tìm mọi cách để kéo nhiều người xuống đáy hơn, làm lẫn lộn tầm nhìn. Có lẽ binh lính bắn mũi tên này cũng là mật thám của kẻ khác cài cắm vào Tả Dực Vệ. Chắc hẳn Giản đại tướng quân không hề biết việc này.”
Giản Tĩnh An cứng đờ cả người, kinh ngạc nhìn về phía Uông Ấn.
Y không ngờ Uông Ấn lại lên tiếng giải vây cho y.
Nghĩ đến hành động nhắm vào Uông Ấn lúc trước của mình, nghĩ đến sự bất mãn và ghen ghét của mình đối với Uông Ấn, trong lòng Giản Tĩnh An dâng lên nỗi hổ thẹn khó tả.
Y không bằng được Uông đốc chủ!
Đêm nay, nơi đội ngũ của lễ tế lớn hạ trại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, định trước sẽ trở thành một đêm mất ngủ với nhiều người.
Tả Dực Vệ và nội thị nhanh chóng dọn sạch hiện trường, Giản Tĩnh An và Ngụy Li Cung đích thân dẫn binh lính Tả Dực Vệ bảo vệ bên ngoài ngự trướng.
Bởi Vĩnh Chiêu Đế ra nghiêm lệnh nên đề kỵ và một số binh lính Tả Dực Vệ đã thẩm vấn Chu Vân Xuyên suốt đêm, tìm mọi cách cạy bằng được chút gì đó từ miệng hắn ta.
Đội ngũ chỉ tạm thời đóng quân, đương nhiên là không có nơi dành riêng cho việc thẩm vấn. Vì vậy giữa đêm khuya, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Vân Xuyên.
Tiếng kêu nhỏ dần, cuối cùng không còn nghe thấy nữa, nhưng sự yên tĩnh này dường như còn kinh khủng hơn.
Không có âm thanh, Chu Vân Xuyên... chết rồi sao?
Cuộc thẩm vấn ấy là một cực hình đối với tất cả các quan viên. Từ tiếng gào thét của Chu Vân Xuyên, bọn họ đã nhận thức sâu sắc hơn về sự đáng sợ đầy máu me của Đề Xưởng.
Mặc dù chuyện không liên quan đến bọn họ, nhưng tất cả đều thấy trong lòng run lên.
Uông đốc chủ thật đáng sợ, Đề Xưởng thật đáng sợ!
Tuyệt đối không thể rơi vào tay họ, bằng không...
Nghĩ đến Chu Vân Xuyên, các quan viên bất giác rùng mình, bên tai như văng vẳng tiếng gào thét của hắn ta, căn bản là không tài nào ngủ được.
Khi trời tờ mờ sáng, Uông Ấn đến ngự trướng gặp Vĩnh Chiêu Đế, bẩm báo tình hình: “Hoàng thượng, mặc dù đề kỵ đã dùng các loại hình tra tấn nhưng Chu Vân Xuyên không khai bất cứ điều gì. Hiện tại hắn ta đã hôn mê, vi thần cho rằng không thích hợp để tiếp tục thẩm vấn nữa.”
“Không khai bất cứ điều gì? Vậy thì cho hắn ta biết, hắn ta không chỉ có một mình mà còn có người nhà nữa đấy!” Vĩnh Chiêu Đế nói với sắc mặt u ám, không hài lòng với kết quả thẩm vấn này.
Uông Ấn lập tức đáp: “Hoàng thượng, đề kỵ đã nói với hắn ta như vậy. Vi thần đã gửi mệnh lệnh cho đề kỵ ở đạo Sơn Đông, bảo họ đến bắt cả nhà họ Chu. Tiếc rằng Chu Vân Xuyên vẫn một mực im lặng.”
Hắn cũng không ngờ Chu Vân Xuyên lại cứng đầu như thế, không chịu tiết lộ bất cứ điều gì, dù kêu la thảm thiết nhưng sống chết không mở miệng.
Việc đến nước này rồi, chắc chắn có liên quan tới Chu Vân Xuyên, Chu Vân Xuyên cho rằng dù sao cũng khó tránh khỏi cái chết nên không khai gì hết; hoặc là hắn ta muốn bảo vệ chân tướng của vụ hành thích, bảo vệ cho người đứng đằng sau.
Tất nhiên, Uông Ấn nghiêng về vế sau hơn.
Ngay sau đó, Uông Ấn liền nói tiếp: “Hoàng thượng, lên kế hoạch ám sát, mua chuộc đề kỵ và Tả Dực Vệ, chỉ dựa vào sức của một mình Chu Vân Xuyên tuyệt đối không thể làm được chuyện này, hắn chắc chắn còn có đồng đảng. Không chịu nói gì là để bảo vệ cho đồng đảng.”
Đồng đảng này là ai? Có thể khiến Chu Vân Xuyên thà chết vẫn không chịu nói ra thì đương nhiên bản lĩnh của kẻ đồng đảng này không hề tầm thường.
Chu Vân Xuyên là vì bảo vệ đồng đảng, hay là đã bị kẻ này nắm được thóp?
Nhìn vào cục diện trước mắt, Uông Ấn rất khó đoán được nguyên nhân.
Đám thích khách và binh lính Tả Dực Vệ lén bắn tên đều đã chết, đầu mối từ chỗ bọn chúng đều bị chặt đứt.
Muốn điều tra chân tướng thì chỉ có thể tra xét theo manh mối từ Chu Vân Xuyên.
Hiện giờ vẫn đang ở Mậu Lĩnh rừng sâu núi thẳm, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày mới truyền được tin tức tới đạo Sơn Đông.
Trong thời gian hai ngày đủ để làm được rất nhiều việc. Chẳng hạn như tiêu hủy toàn bộ manh mối từ nhà họ Chu, chẳng hạn như tất cả người nhà họ Chu đều bỏ trốn.
Vĩnh Chiêu Đế cũng biết điều này. Ông ta im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Chu Vân Xuyên đã có gan hành thích thì chắc hẳn đã sắp xếp ổn thỏa. Cho dù là vậy thì trẫm vẫn muốn hắn ta phải sống!”
Chu Vân Xuyên không mở miệng mà được sao? Muốn chết, không dễ thế đâu!
Uông Ấn vâng lệnh, hiện tại chỉ có thể làm như vậy.
Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi đề nghị: “Hoàng thượng, vi thần không biết liệu còn xảy ra chuyện hành thích nữa hay không, vi thần đề nghị đội ngũ khởi hành càng nhanh càng tốt, giảm bớt việc hạ trại trên đường để sớm về tới Kinh Triệu.”
Đã có một lần ám sát, liệu còn có lần thứ hai chăng? Người tính toán cẩn thận và chặt chẽ như Uông Ấn cũng không dám đảm bảo.
Lúc này, điều binh lính Hà Nội Vệ đến hộ giá là ổn thỏa nhất. Tuy nhiên, thời gian gửi được mệnh lệnh của hoàng thượng đến các đại tướng quân rồi tập hợp binh sĩ lại phải mất mấy ngày. Trong tình thế hiện giờ, việc ấy cũng không có tác dụng gì.
Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, ra lệnh: “Truyền ý chỉ của trẫm, buổi chiều nhổ trại, lập tức hồi kinh.”
Bấy giờ, trong trướng của Ngũ hoàng tử, Trịnh Phồn đang hoang mang đi tới đi lui, khuôn mặt ôn hòa thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ sợ hãi.