“Trận đồ Xuân Đình” được biên soạn bởi nhà thiên tài quân sự của tiền triều là Trì Xuân Đình, gồm tổng cộng năm mươi sáu thế trận, bao gồm các phương diện thiết lập, phá bỏ, xây dựng, thành lập trong trận đồ dùng binh, là vật quý hiếm thấy trong quân đội.
Bây giờ, nàng được tận mắt nhìn thấy, ngay tại thao trường của phủ nhà họ Uông, hàng nghìn binh sĩ chia thành hai phe, đang diễn tập từng trận đồ quân sự.
Mặc dù hết thảy vẫn không vang chút âm thanh nào, nhưng không thể ngăn cản được uy thế hình thành từ việc hàng nghìn binh sĩ cùng tập trung lại. Qua thế trận biến hóa của bọn họ, cho dù là một người chưa từng ở trong quân ngũ như Diệp Tuy cũng biết điều này có sức mạnh to lớn đến đâu.
Phòng thủ chặt chẽ, tiến công ác liệt, binh sĩ hùng mạnh...
Diệp Tuy tin rằng, khi thời khắc quyết định thật sự đến, những thế trận này nhất định sẽ phát huy tác dụng to lớn, chắc chắn sẽ gây thiệt hại nặng nề cho quân địch.
Tuy quyển trận đồ được Vĩnh Chiêu Đế gọi thành “Năm mươi sáu trận đồ”, nhưng nội dung thật sự của nó chính là “Trận đồ Xuân Đình”.
Nhà quân sự thiên tài Trì Xuân Đình đã tốn tâm huyết cả một đời, nhưng chưa được tận mắt chứng kiến sức mạnh của nó. Còn nàng thì may mắn được xem tận mắt binh sĩ diễn tập theo nó.
Nó sẽ phát huy uy thế của quân đội Đại An, chắc chắn sẽ tăng cường sức mạnh quân sự của Đại An, mà không phải thuộc sở hữu riêng của thế lực nào, càng sẽ không có chuyện bị tiêu hủy.
Trong tương lai, cho dù là Nhị Thập Nhất hoàng tử hay người khác lên ngôi thì đều sẽ không phải tiếp quản một Đại An nghèo nàn yếu kém.
Dù Đại Ung có xâm phạm bờ cõi lần nữa thì những tướng lĩnh của Đại An đều sẽ có bản lĩnh đánh đuổi chúng đi.
Tâm trạng của nàng đang rất xúc động, nỗi tiếc nuối trong kiếp trước đã được bù đắp, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nỗi xúc động dâng trào tới mức hốc mắt Diệp Tuy cay cay.
Nàng nhìn Uông Ấn với đôi mắt hoe đỏ, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ có nước mắt lã chã tuôn rơi.
Uông Ấn lau nước mắt cho Diệp Tuy, lại cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi của nàng một lần nữa.
Sau đó, hắn cúi đầu an ủi nàng: “Nàng đừng khóc, bổn tọa chỉ muốn làm nàng vui vẻ. Bổn tọa dẫn nàng đến thao trường là để nàng biết rằng bổn tọa sẽ không chôn vùi tâm sức của nàng.”
Sau khi cưới cô gái nhỏ, hắn càng hiểu rõ thêm về nàng. Nàng dâng tặng quyển trận đồ tất nhiên là vì cứu cha mình, nhưng cũng là vì binh lực của Đại An.
Nàng không phải là một cô nương khuê các bình thường, tâm chí của nàng cũng không chỉ giới hạn ở chốn khuê phòng, mà là cả triều Đại An.
Sau khi nhận được quyển trận đồ, Uông Ấn liền muốn khiến nó phát huy sức mạnh, cho nên thời điểm chỉ dạy các đề kỵ diễn tập, hắn vô cùng chuyên tâm.
Hắn sẽ làm cho quyển trận đồ phát huy tác dụng vốn có của nó trong Đề Xưởng, trong quân đội Đại An, quyết sẽ không để nó bị phủ bụi.
Các binh sĩ tập luyện ngày đêm, cuối cùng đã học và nắm rõ năm mươi sáu trận đồ, nhuần nhuyễn sức mạnh cơ bản.
Đúng lúc sinh nhật của cô gái nhỏ, hắn muốn khiến nàng vui nên mới dẫn nàng tới thao trường để xem. Thế nhưng nàng lại khóc dữ dội như vậy.
Hiện tại, Uông đốc chủ lại không thể bình tĩnh như cũ được nữa. Sau khi lau nước mắt cho Diệp Tuy, hắn cảm thấy tay chân có phần lóng ngóng.
Nàng... vẫn ổn chứ?
Diệp Tuy ngừng khóc, hít sâu một hơi rồi mới cong khóe môi, cười nói: “Thiếp biết tấm lòng của đại nhân, thiếp rất thích món quà sinh nhật này, cảm ơn ngài!”
Uông Ấn trầm lặng, khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên hiếm có, sau đó liền hỏi: “Nàng biết món quà mừng sinh nhật bổn tọa tặng nàng sao?”
Không thể nào, hắn còn chưa bao giờ nhắc đến với nàng, những người khác lại càng không để lộ ra, sao nàng lại biết được?
Lần này đến lượt Diệp Tuy lấy làm nghi hoặc, hỏi: “Đại nhân, ngài dẫn thiếp đến xem diễn tập ‘Trận đồ Xuân Đình’, đây không phải là quà tặng của đại nhân sao?”
Không phải!
Uông Ấn điều chỉnh hơi thở, khôi phục lại dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, lắc đầu đáp: “Xem trận đồ chỉ là bổn tọa muốn làm nàng vui thôi. Quà mừng sinh nhật mà bổn tọa chuẩn bị là thứ khác.”
Nhìn những binh sĩ đang dần dần rời khỏi sân tập, Uông Ấn nói với Diệp Tuy: “Cô gái nhỏ, chúng ta về thôi! Lúc này hẳn là quà sinh nhật đã được đưa đến viện Tư Lai rồi.”
Nghe xong, trong lòng Diệp Tuy có cảm giác mù mờ.
Việc đến thao trường xem “Trận đồ Xuân Đình”, nàng đã cảm thấy đủ ngạc nhiên và bất ngờ rồi, còn tưởng đây chính là món quà mừng sinh nhật mà Uông Ấn đã dày công chuẩn bị.
Nhưng hóa ra không phải.
Nghe giọng điệu của Uông Ấn, quà mừng sinh nhật bây giờ đã được đưa đến viện Tư Lai còn quan trọng hơn. Đó sẽ là gì đây?
Lúc này, Diệp Tuy chẳng khác gì một cô nương mười sáu tuổi bình thường, trong lòng lại háo hức mong đợi.
Hai mắt nàng vẫn hơi đỏ, nhưng bên trong mắt đã hiện lên ý cười: “Vâng, đại nhân, chúng ta về thôi!”
Khi sắp bước qua cánh cổng sắt nhỏ, nàng không kìm lòng được mà ngoảnh lại thoáng nhìn thao trường thêm một lần nữa.
Các binh sĩ của thao trường vẫn tiến hành thao luyện một cách có trật tự.
Nàng nghĩ thầm, về sau nhìn thấy con số cần chi tiêu cho thao trường, nàng sẽ không nhíu mày nữa.
Hơn nữa, nàng càng phải làm tốt vai trò phu nhân quản lý việc nhà của phủ họ Uông.
Trong phủ tuy ít chủ nhân, nhưng có hơn trăm gia nhân, còn có hàng nghìn binh sĩ.
Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ tỉ mỉ về mọi thứ liên quan đến thao trường, bởi lẽ vừa về đến viện Tư Lai, nàng đa nhìn thấy quà mừng sinh nhật mà Uông Ấn đã chuẩn bị cho nàng.