Uông Ấn không ngờ Diệp Tuy lại hỏi đến chuyện đấy. Dù hắn cố hết sức kìm nén nhưng vẫn không nhịn được toát ra sát khí.
Đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng. Nếu là người khác hỏi hắn câu này thì hắn sẽ cho rằng đang muốn khiêu khích xúc phạm hắn, đã sớm giáng cho một chưởng rồi.
Tuy nhiên, lại là cô gái nhỏ hỏi, vì ý gì?
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc và kiên quyết của Diệp Tuy, Uông Ấn liền trầm lặng.
Hắn chợt nhận ra cảnh tượng đáng ghê tởm trước lầu Vạn Ánh vẫn để lại vết trong lòng cô gái nhỏ, còn khiến nàng sợ hãi, bất an.
Nàng đã suy nghĩ bao lâu, lấy bao nhiêu dũng khí mới dám hỏi câu này?
Tại sao lại trở thành hoạn quan trong triều?
Uông Ấn hơi ngả người ra sau, duỗi thẳng hai chân về trước, tư thế trông rất thoải mái. Hắn thản nhiên đáp: “Tại sao lại trở thành hoạn quan trong cung? Nói kĩ ra thì đây chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi...”
Hắn kể chuyện năm đó mình đã cứu Vĩnh Chiêu Đế.
Khi ấy, hắn dẫn ba trăm binh lính xông vào doanh trại của địch, không cần phải nói tỉ mỉ về trận chiến anh dũng và đẫm máu đó. Thời điểm hắn cõng Vĩnh Chiêu Đế liều mình chạy trốn thì đã bị trúng một mũi tên độc.
Tình thế khi đó rất nguy cấp, hắn căn bản là không thể dừng lại chữa trị vết thương. Sau ba ngày ba đêm phi ngựa gấp, hắn đã thành công trở về doanh trại của quân Nhạn Tây Vệ, mới có thời gian xử lý vết thương.
Mũi tên độc bắn trúng eo bụng, lúc đó eo bụng hắn đen sì thối rữa, cắt bỏ một lớp thịt mới rút được mũi tên ra.
Sau đó, vết thương dần dần được chữa khỏi, cử động của hắn đã không còn đáng ngại, nhưng lại phát hiện ra mình đã... “không được” nữa.
Sau đó hắn mới biết, mũi tên độc đó không phải độc bình thường, chất độc vốn được chuẩn bị cho Vĩnh Chiêu Đế. Đại Ung đã dồn hết tâm sức mới phối được một mũi như vậy, là muốn khiến hoàng gia tuyệt tự.
Không ngờ, cuối cùng người nhận mũi tên thay Vĩnh Chiêu Đế lại là hắn.
Hắn đã “không được” nữa, cũng sẽ không có vấn đề gì trong việc ra vào cung cấm. Hoàng thượng vì hắn đã có công cứu giá nên cho hắn tiến cung trở thành hoạn quan thân cận.
Ngọn nguồn sự việc là như vậy.
Chuyện trôi qua đã mười mấy năm, Uông Ấn những tưởng mình sẽ quên đi, cho dù không quên cũng sẽ không nhớ rõ nữa.
Nhưng cho đến tận bây giờ kể ra cho Diệp Tuy, hắn mới phát hiện thật ra mình nhớ rất rõ, từng chi tiết đều khắc sâu trong tâm trí.
Sau khi dứt lời, hắn ngồi thẳng người lên, ánh mắt có phần xa xăm, nhưng vẻ mặt vô cùng bình thản, không buồn không vui.
Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt và bình thản, nhưng cảm xúc của Diệp Tuy lại không ngừng lên xuống theo từng lời kể.
Triều Đại Ung mười mấy năm trước vô cùng lớn mạnh, thế nên mới bắt được Vĩnh Chiêu Đế. Thế nhưng, Uông Ấn chỉ dẫn ba trăm binh lính đã cứu được Vĩnh Chiêu Đế về.
Thành công cứu được chủ nhân của mình giữa thiên binh vạn mã... Chỉ thoáng nghĩ thôi cũng biết tình thế nguy cấp nhường nào, thật sự là dùng tính mạng để đặt cược.
Hắn không chỉ cứu Vĩnh Chiêu Đế mà còn nhận một mũi tên độc thay ông ta.
Chẳng trách hắn lại có thể chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, chẳng trách hắn lại được coi trọng như vậy.
Hắn đã phải trả giá bằng nửa cái mạng, còn mang nỗi khổ cả đời... có được nhiều ân sủng hơn nữa cũng không quá.
Trong lòng Diệp Tuy muôn ngàn cảm xúc, thương tiếc, xót xa, và cả nỗi tiếc nuối không nói rõ được nên lời, nàng chỉ biết lặng lẽ nhìn hắn.
Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nàng lên tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: “Đại nhân, lẽ nào độc này không giải được sao?”
Hắn trúng độc, bị thương nặng. Đây là nguyên nhân bên ngoài, chẳng lẽ không thể giải được chất độc và chữa khỏi sao?
Nếu hắn được giải độc, thì... thì...
Sau khi hi vọng trong chốc lát qua đi, trên mặt nàng lộ vẻ thất vọng, bắt đầu thấy hối hận vì câu hỏi của mình.
Chuyện đã trôi qua mười mấy năm, Uông Ấn giữ quyền thế nghiêng ngả triều đình và dân gian, nếu thật sự giải được độc thì đã không phải là bộ dạng như bây giờ.
Nàng hỏi vậy chẳng khác nào không chút nể nang mà vạch trần vết thương của hắn.
“Đại nhân, thiếp... thiếp...” Nàng bối rối cất tiếng, lòng đầy áy náy.
Uông Ấn nhìn nàng với ánh mắt xoa dịu, vẻ mặt như thường, chỉ thản nhiên đáp: “Không sao.”
Cô gái nhỏ hỏi vậy chẳng qua là lo lắng cho hắn, không có gì đáng trách.
Hắn không biết chất độc này có thể giải được hay không, nhưng mười mấy năm qua, Đề Xưởng và Vận Chuyển Các không ngừng nghỉ đi khắp nơi hỏi thăm các danh y, sưu tập những đơn thuốc cho hắn. Họ gần như đã tìm hết mọi đại phu của Đại An, thậm chí còn tìm đến cả một số đại phu của Đại Ung, nhưng vẫn... không có cách nào giải được độc của hắn.
Uông Ấn tin rằng mỗi đại phu đều nghiêm túc thăm bệnh cho hắn. Bọn họ dám không nghiêm túc sao? Đao của đề kỵ đang treo bên cạnh.
Bất kể là xuất phát từ tấm lòng lương y như từ mẫu hay vì tính mạng của mình, các đại phu nhất định đều sẽ dốc hết khả năng.
Tiếc thay, sau cùng bọn họ đều lắc đầu tỏ ý bất lực.
Thời gian càng lâu, dấu vết trúng độc của hắn càng mờ nhạt, ngoại trừ “chỗ đó” không được ra thì những nơi khác trên cơ thể về căn bản không có bệnh tật gì.
Do đó, các đại phu lại càng không chẩn đoán ra được.
Hiện tại, Đề Xưởng và Vận Chuyển Các vẫn đang tìm kiếm đại phu cho hắn, chỉ có điều chủ yếu tập trung tinh thần và sức lực vào tìm đại phu ở Đại Ung.
Vì thế, Đề Xưởng còn phát triển một đội ngũ mật thám vô cùng hoàn thiện, ẩn nấp ở Đại Ung.
Chất độc hắn trúng phải xuất hiện từ Đại Ung, nên đương nhiên niềm hi vọng giải độc lớn nhất là nằm ở đây.
Đây là nỗ lực của Đề Xưởng và Vận Chuyển Các trong suốt những năm qua, cũng là điều mong mỏi giữ trong lòng không nói ra của các đề kỵ và mật thám.
Họ nguyện dốc hết sức lực để giải được độc cho xưởng công, cho dù chỉ có một tia hi vọng, họ cũng sẽ không từ bỏ.
Tất nhiên là Uông Ấn biết tấm lòng của thuộc hạ và sự nỗ lực của họ. Hắn cảm kích tấm lòng này, nhưng thật ra chẳng ôm hi vọng gì trong lòng.
Gần như không có khả năng giải được chất độc.
Lúc vừa mới phát hiện ra mình “không được”, Uông Ấn đương nhiên là đau khổ muốn chết, suýt nữa phát điên.
Những năm tháng không thể quay trở lại ấy, may mắn thay hắn là một tướng lĩnh giỏi, hơn nữa còn lập công lớn, cứu được chủ nhân khỏi nguy nan.
Quan trọng hơn là khi đó Đại An đang loạn trong giặc ngoài, hắn không có quá nhiều tâm tư nghĩ về chuyện đó, cũng không có nhiều thời gian để tinh thần đắm chìm, sa sút.
Đến khi Đại An dần dần ổn định thì đã nhiều năm trôi qua rồi, nỗi đau khổ cũng đã phai nhạt.
Thôi vậy, hắn vốn không có hứng thú với chuyện nam nữ, trúng độc này thì coi như thành hòa thượng xuất gia mà thôi.
Mấy năm nay, hắn là người quyền cao chức trọng, đã quen nhìn thấy đủ thủ đoạn lừa lọc dối trá quỷ quyệt trong triều, càng cảm thấy chuyện tình ái cũng như hồng nhan chớp mắt hóa thành bộ xương khô, cuối cùng đều sẽ tiêu tan.
Hắn vốn buồn vì không thể làm “chuyện chăn gối”, nhưng rốt cuộc không biết đến tình ái nên hắn đã dần dần nghĩ thoáng hơn.
Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không ngờ, bởi duyên phận mà cuối cùng hắn đã cưới cô gái nhỏ.
Uông Ấn nhìn Diệp Tuy với ánh mắt dịu dàng, bao dung, thoáng chút áy náy.
Suy cho cùng, nàng đã phải chịu thiệt thòi khi lấy người như hắn, bằng không đã không xuất hiện cảnh trước lầu Vạn Ánh.
Diệp Tuy ngước mắt nhìn Uông Ấn, cảm nhận được ánh mặt dịu dàng của hắn, càng cảm thấy đau lòng. Nàng chỉ lắc đầu, nói: “Đại nhân lại khách khí vậy rồi. Thiếp chỉ là...”
Nếu nàng đã được hưởng sự thương yêu và che chở của hắn thì cũng muốn tiếp nhận tất cả phần còn lại đến từ hắn, nào có cái lý chiếm hết chỗ tốt như thế?
Nàng chỉ là thương hắn mà thôi.
Nàng không thể nói thẳng ra những lời trong đáy lòng, lại cũng không cần phải nói ra. Nàng đã hiểu, không để ý đến vấn đề này nữa, coi đây là chuyện bình thường mới là cách tốt nhất, cũng là điều hắn cần nhất.
Dần dần, cử chỉ của nàng trở nên thong dong tự nhiên, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng bình thản như Uông Ấn.
Nhưng trong lòng nàng có một quyết định.