Diệp Tuy đứng trước một nấm mộ nhỏ, nét mặt đầy đau thương. Nàng cắm ba nén hương thơm, sau đó chậm rãi lau sạch bia mộ bằng khăn lụa một cách cẩn thận.
Nấm mộ nhỏ với bia mộ đơn sơ, bên trên chỉ khắc mấy chữ “Mộ của Di Sơ”, sau một thời gian dấu vết của nơi này sẽ dần mất đi, chẳng còn ai biết chủ nấm mộ này mang thân phận gì và đã trải qua những gì.
Không, không cần quá lâu đâu, hiện giờ đã chẳng mấy ai biết về người được chôn ở đây rồi.
Nằm trong mộ chính là Di Sơ, là người bầu bạn với nàng kiếp trước, cũng là người nàng tìm kiếm bấy lâu trong kiếp này, nhưng vừa tìm được thì nàng ấy đã chết trong vòng tay của Diệp Tuy.
Lúc này đứng đây, trong đầu Diệp Tuy hiện lên mọi kí ức về Di Sơ.
Di Sơ với dáng vẻ tiều tụy như một bà lão khi vừa trốn thoát tới thành Nam Bình; Di Sơ xử lý công việc thuần thục khi đi theo bên cạnh nàng; cuối cùng là Di Sơ cùng nàng nhàn nhã ngồi giở ra xem từng món lễ vật mừng thọ...
Còn một ấn tượng ngoài ý muốn, rất mơ hồ là khi Di Sơ chết, gương mặt trẻ tuổi, tái nhợt và đầy máu tươi.
Từ sau khi Di Sơ được chôn cất, đây là lần đầu tiên Diệp Tuy đến trước mộ nàng ấy.
“Di Sơ, ta đã nói nhất định phải lấy lại công bằng cho em...” Diệp Tuy nghẹn ngào, hốc mắt dần dần đỏ hoe.
Thế lực của danh gia vọng tộc đã bị tổn hại nặng nề, nhất là hai nhà họ Thôi và họ Lư coi như đã sụp đổ hoàn toàn.
Nàng đã khiến Thôi thị phải trả giá, đòi lại công bằng cho Di Sơ, nàng đã làm được điều đó.
Nhưng nàng đã không thể nhìn thấy Di Sơ được nữa.
Uông Ấn đứng lặng yên trước mộ. Hôm nay hắn không mặc y phục Minh Xà mà mặc bộ y phục màu đen có đường viền, đeo một miếng bạch ngọc bên hông, cả người càng toát ra hơi lạnh thấu xương.
Nghe Diệp Tuy nức nở, hắn không kìm lòng nổi, đi tới đặt tay lên vai nàng, an ủi: “Chắc hẳn nàng ấy ở dưới suối vàng cũng không muốn nhìn thấy nàng thế này đâu, đừng quá đau lòng.” . Truyện Mạt Thế
Giây phút này, Uông Ấn thấy may mắn khi mình đã đến đây cùng Diệp Tuy. Bằng không, khi nàng đau lòng như vậy thì phải làm sao?
Tiếng khóc của nàng dường như xuyên vào trong tim hắn, khiến lòng hắn cũng thắt lại, mơ hồ cảm thấy khó chịu không lời nào diễn tả.
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy nàng khổ sở thương tâm.
Hắn ôm lấy bờ vai nàng, khẽ vỗ về một cách vụng về và cẩn thận, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Thế nhưng sắc mặt lạnh lùng của hắn quả thực không hợp với động tác dịu dàng, thực sự nhìn rất kỳ quặc.
Từng cái vỗ vai nhè nhẹ chứa đựng sự an ủi thương yêu không lời của Uông Ấn đã truyền đến trái tim Diệp Tuy, khiến nàng cảm nhận được sự yên bình và dễ chịu lạ lùng.
Không biết tại sao nước mắt nàng lại càng trào dâng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Uông Ấn, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, thì thầm nói: “Đại nhân, thiếp buồn lắm...”
Giống như đứa trẻ có chỗ dựa, có thể giãi bày hết những bi thương trong lòng ra, không cần phải che giấu, không cần phải né tránh, có thể khóc thật thỏa thuê.
Cơ thể Uông Ấn cứng đờ như bị thứ gì đó đánh trúng, cả người tê dại, ngay đến đôi mắt cũng hơi ngây ngẩn.
Hắn vô thức chậm rãi lau đi giọt nước nơi khóe mắt nàng.
Lúc giọt nước mắt nóng hổi chạm vào tay hắn, cảm giác tê dại kia càng rõ ràng, càng nóng bỏng, khiến trái tim hắn cũng nóng lên.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Hắn cúi đầu không ngừng lặp lại hai chữ này.
Hắn nhìn ngón tay của mình với ánh mắt ngỡ ngàng và nghi hoặc, sau đó đưa lên miệng nếm thử.
Mằn mặn, ấm nóng, nước mắt của cô gái nhỏ có vị như vậy...
Diệp Tuy ngây ngốc mở to mắt nhìn Uông Ấn, nước mắt đọng trên mi còn chưa rơi xuống.
Đại nhân, đại nhân đang làm gì vậy?
Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, vành môi đỏ tươi đầy đặn, một trắng một đỏ tạo nên hình ảnh thật thu hút.
Mà quan trọng hơn là trên đôi môi ấy còn lưu lại ánh nước, là… là nước mắt của nàng!
Bấy giờ, có lẽ Uông Ấn đã nhận ra trên môi mình còn vương mấy giọt nước, bất giác vươn đầu lưỡi liếm, rồi quay ra nhìn Diệp Tuy vẫn đang ngẩn người.
Ánh mắt hắn thế mà lại tỏ vẻ vô tội ngu ngơ, dường như đang hỏi: Bổn tọa làm sao?
Diệp Tuy cảm thấy trái tim muốn vỡ tung, tức thì đỏ bừng cả mặt, lúng túng không nói nên lời.
Nàng đột nhiên cúi đầu xuống, không dám nhìn Uông Ấn nữa, nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn hiện lên trong tâm trí nàng.
Ngón tay thon dài trắng muốt, sắc môi đỏ tươi đầy đặn và cả ánh nước trên môi...
Diệp Tuy lắc đầu thật mạnh hòng xua đi những hình ảnh đó, hất văng nước mắt của mình đi.
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ ấy, nỗi buồn nơi đáy lòng Diệp Tuy vậy mà được xoa dịu đi một cách lạ kỳ.
Khi nàng lại nhìn về phía bia mộ của Di Sơ, ánh mắt đã bình yên, bên môi nở nụ cười kiên nghị.
Sau này, nàng vẫn sẽ buồn mỗi khi nhớ đến Di Sơ, nhưng càng phải mỉm cười sống tiếp thay cho cả phần của nàng ấy, sống thật vui vẻ thoải mái.
Chỉ có người từng trải qua cái chết mới biết quý trọng sự sống, mới càng quý trọng từng phút giây được sống.
Diệp Tuy trông theo tàn tro của giấy tiền vàng đang bay xa trong gió, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa thì mới khẽ gật đầu với bia mộ.
“Di Sơ, em yên tâm, ta sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ sống tốt!”
Uông Ấn vẫn ở bên cạnh Diệp Tuy như lúc đến.
Lúc sắp bước lên xe ngựa, hắn quay đầu thoáng nhìn nấm mộ nhỏ kia.
Hắn chưa từng gặp cô gái có tên Di Sơ, không biết nàng ấy là một người thế nào, nhưng lại biết cái chết của nàng ấy đã ảnh hưởng ra sao đến Đại An.
Tất nhiên, sự sụp đổ của thế lực danh gia vọng tộc không phải chỉ bởi một người phụ nữ, nhưng truy rõ ngọn ngành thì tất cả chuyện này đều bắt đầu từ cái chết của nàng ấy.
Không mấy ai biết về cô gái này, càng chẳng mấy người quan tâm đến sự sống chết của nàng ấy. Nhưng sự tồn tại của nàng ấy quả thực đã gây ảnh hưởng sâu xa đến Đại An.
Cô gái này tên là Di Sơ.
Vui vẻ mà hi vọng, giàu có mà dư thừa, đó là Di, thể hiện lòng ước ao. Bắt đầu lại từ đầu, làm lại từ đầu chính là Sơ, tức là sự khởi đầu.
Vì nàng mà bắt đầu, cũng vì nàng mà kết thúc, như thế cũng tốt, thế lực của danh gia vọng tộc nhiễu nhương bấy lâu cuối cùng đã bị đánh bại.
Xe ngựa đưa Uông Ấn và Diệp Tuy rời khỏi đây, nấm mộ nhỏ kia càng lúc càng khuất xa, cuối cùng sẽ dần biến mất theo thời gian, nhưng lúc này đây đã được người ta khắc ghi trong lòng.
Sau này, hai việc tra xét hộ tịch, sản ngầm và di tông dời tộc được ghi lại trong sách sử của Đại An với tên gọi “Kỷ Dậu chi biến”, nghĩa là cải tổ vào năm Kỷ Dậu.
Thế lực cường hào dần suy yếu sau lần “Kỷ Dậu chi biến” này, cuối cùng tan rã hoàn toàn.
Đồng thời, những dòng họ có xuất thân bần hàn từng bước vùng lên, trở thành một thế lực mà nước nhà không thể xem thường.
Đây là chuyện của sau này, còn hiện tại là cuối năm Vĩnh Chiêu thứ mười chín, Đề Xưởng mới là thế lực mạnh mẽ bậc nhất.
Các bè phái trong triều tìm mọi cách tạo quan hệ tốt với Uông Ấn, ý đồ lôi kéo thế lực Đề Xưởng, bởi thế mà Diệp Tuy đã nhận được hai tấm thiệp mời rất có sức nặng.