*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tuy không dám tin Di Sơ mà nàng luôn mong nhớ, Di Sơ mà ngay ngày đầu tiên nàng sống lại đã nghĩ đến, chỉ vừa mới tìm thấy được thì đã trút 3hơi tàn thế này.
Nàng dùng hết sức lực bản thân ôm chặt lấy Di Sơ.
Thế nhưng cho dù nàng ôm chặt thế nào, nàng ấy cũng không phả2n ứng lại.
Kiếp này, câu nói duy nhất và cũng là câu nói cuối cùng Di Sơ để lại cho nàng là: “Em là Di Sơ”.
Nàng nhìn Thôi thì bên cạnh, khom người hành lễ với bà ta, nói: “Bổn phu nhân ghi nhớ ân nghĩa sâu nặng ngày hôm nay của Lư phu nhân, ngày sau nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh.” Nói xong, nàng quay người đi mất.
Nụ cười trên mặt Thổi thị thoáng sững lại, không biết vì sao câu nói bình tĩnh vừa rồi của Diệp Tuy lại khiến bà ta nổi gai ốc.
Tuy nghe ra còn nhẹ nhàng hơn khi nãy Diệp Tuy nhắc đến Đề Xưởng, nhưng lại khiến Thôi thì cảm thấy áp lực nặng tựa núi đổ.
Ảo giác, đây chắc chắn là ảo giác.
Thôi thì lắc đầu, vứt hết cảm giác sợ hãi trong lòng đi, hừ giọng, lạnh lùng nhìn hành động của đám người Diệp Tuy.
Từ nay về sau không cần phải tìm kiếm nàng ấy nữa rồi.
Căn nhà trong ngõ Chi Vân này đột nhiên rơi vào sự im ắng kỳ dị.
Diệp Tuy đờ đẫn không thốt nên lời, Triệu Tam Nương và Bội Mặc thì lo lắng nhìn phu nhân.
Ngay cả Thôi thì cũng không gây ra tiếng động nào, chỉ nở nụ cười hả hê thoải mái.
Cuối cùng, tiện tỳ ở ngõ Chi Vân đã chết rồi, tốt lắm, tốt lắm! Một lát sau, Diệp Tuy chậm rãi đặt Di Sơ nằm ngay ngắn xuống đất rồi bảo đám người Triệu Tam Nương: “Tam Nương, đưa người đi đi.” Dứt lời, nàng đứng dậy, vành mắt vẫn đỏ hoe, nhưng nước mắt đã khô, nét mặt khá bình tĩnh.
Di, có ước ao, hi vọ5ng có được niềm vui và sự giàu có.
Sơ, làm lại từ đầu, thư thái lại từ đầu.
Cái tên đại diện cho niềm hi vọng tốt đẹp vào tương 4lai của hai chủ tớ Diệp Tuy và Di Sơ.
kiếp trước, họ bầu bạn với mấy chục năm, chưa từng chia lìa dù lúc gian khổ hay khi vinh hoa hiển 0hách, cho đến tận khi Diệp Tuy trái ý trời mà trở lại.
Nước mắt Diệp Tuy lã chã tuôn rơi, kiếp này, niềm hi vọng tốt đẹp về Di Sơ chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc.
Nụ cười trên mặt Thổi thị thoáng sững lại, không biết vì sao câu nói bình tĩnh vừa rồi của Diệp Tuy lại khiến bà ta nổi gai ốc.
Tuy nghe ra còn nhẹ nhàng hơn khi nãy Diệp Tuy nhắc đến Đề Xưởng, nhưng lại khiến Thôi thì cảm thấy áp lực nặng tựa núi đổ.
Ảo giác, đây chắc chắn là ảo giác.
Thôi thì lắc đầu, vứt hết cảm giác sợ hãi trong lòng đi, hừ giọng, lạnh lùng nhìn hành động của đám người Diệp Tuy.
Bà ta không bận tâm tới lời nói của Diệp Tuy.
Chỉ là một ả tiện tỳ từ đám lái buôn Dương Châu mà ra, chết thì đã chết, có gì quan trọng nào? Nếu như Đốc chủ phu nhân hay Uông đốc chủ vì thế mà nổi cơn thịnh nộ mới thật sự là nực cười! Vả lại, thể lực của hai gia tộc Thôi, Lư cũng không sợ gì cơn tức giận ấy.
Có điều, chuyện này vẫn phải bẩm báo ngay với lão gia và lão thái gia.
Nghĩ đến đây, Thôi thị vội vàng dẫn theo đám hộ vệ rời khỏi ngõ Chi Vân.
Diệp Tuy không biết mình đã trở về viện Tư Lai bằng cách nào.
Đến khi nàng lấy lại tinh thần thì trong phòng đã được thắp nến.
Bấy giờ, Quý ma ma vén rèm đi vào, thấp giọng nói với Diệp Tuy: “Phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi.
Phu nhân...
đừng quá đau lòng.” Trong lòng Quý ma ma vô cùng kinh hãi, buổi trưa phu nhân vội vàng ra khỏi cửa, trở về lại mang theo thi thể của một người phụ nữ, dáng vẻ hồn xiêu phách lạc.
Hai người Triệu Tam Nương và Bội Mặc cùng đi theo phu nhân cũng trầm lặng, khiến Quý ma ma không dám hỏi nhiều.
Nghe vậy, Diệp Tuy mới bừng tỉnh gật đầu nhưng không đáp lời.
Nàng đã dặn Triệu Tam Nương lo liệu hậu sự cho Di So, thể hiện chút tưởng niệm cuối cùng trong lòng mình với nàng ấy.
Khi từ ngõ Chi Vân trở về, trong đầu Diệp Tuy không ngừng hiện lên quãng thời gian kiếp trước nàng và Di Sơ ở bên nhau, trong lòng trống rỗng, từ đầu chí cuối không rơi nổi nước mắt.
Di Sơ đã mất rồi, khóc lóc thì có ích gì chứ? Uông Ấn về phủ thấy Diệp Tuy đờ đẫn cả người, ánh mắt ngơ ngẩn, buồn khôn tả.
Cô gái nhỏ thường ngày hoạt bát, thông minh lanh lợi, lúc này lại bị thương như đã chìm vào đau khổ vậy.
Vừa rồi, Khánh bá bẩm báo sơ qua với hắn về chuyện ở ngõ Chi Vân.
Hiện giờ nàng thể này vì cô gái tên Di Sơ kia sao? Nàng buồn thương như vậy khiến hắn không khỏi nhói lòng, bèn lập tức đi tới trước mặt nàng.
Uông Ấn xưa nay kiệm lời, giờ càng không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng, hắn đưa tay xoa đầu Diệp Tuy và nói: “Cô gái nhỏ, nàng buồn thì cứ khóc đi.” Diệp Tuy ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Uông Ấn.
Nét mặt Uông đốc chủ lạnh nhạt nhưng ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Lời an ủi ấy cùng với hình ảnh của Di Sơ ở trong tâm trí Diệp Tuy đã đánh vào bức tường kiên cố mà nàng tự dựng lên trong lòng, nỗi bị thương không thể diễn tả tức thì trào dâng, nàng không nhịn được, nước mắt ào ạt tuôn rơi.