*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bội Ngọc là thiếp của Lục thiếu gia, vợ cả của Ngũ thiếu gia là người thế nào đâu liên quan đến nàng ta? Sao Bội Ngọc lại không rõ điều đó, chẳng qua là không kìm lòng được mà thôi.
Từ sau khi biết Diệp Hướng Ngu đã đính hôn, Bội Ngọc cảm thấy ruột gan như bị thiêu đốt, thấy bầu trời muốn sụp đổ, khiến dung nhan vốn đã bị tàn phá do phải chịu đựng tính khí hung ác của Diệp Hướng Chinh lại càng già nua.
Diệp Tuy chằm chằm nhìn Bội Ngọc, không trả lời câu hỏi mà chỉ nói: “Bội Ngọc, ta sẽ sắp xếp để ngươi rời khỏi nhà họ Diệp, sau đó tìm một người mà sống thật tốt đi.” Diệp Tuy niệm tình Bội Ngọc trước đây là đại nha hoàn của mình, niệm tình nàng ta từng đưa tin cho nàng nên3mới sắp xếp để Bội Ngọc rời khỏi Kinh Triệu, đồng thời giải quyết mầm mống tai họa sau này.
Bội Ngọc ngạc nhiên chốc lát, sau đó nở nụ cười, nếp nhăn hiện rõ trên gương mặt, đôi mắt to càng thêm sâu hoắm đáng sợ: “Phu nhân vẫn luôn muốn tỳ thiếp rời khỏi nhà họ Diệp, trước đây tỳ thiếp đã từ chối, hiện tại cũng sẽ không đồng ý.
Bội Ngọc...
không thể tiếp tục ở lại nhà họ Diệp nữa.
Rốt cuộc, sự ái mộ của Bội Ngọc dành cho Diệp Hướng Ngu đến mức độ nào, Diệp Tuy không thể biết rõ, càng không muốn rõ.
Dù đã sống kiến thứ hai nhưng Diệp Tuy vẫn không hiểu được hết, đến cùng thì tình yêu là gì, nhưng nàng hiểu thế nào là hận.
Hận còn đơn giản hơn yêu rất nhiều.
Hận một người chính là muốn đánh2bại hắn ta, sỉ nhục hắn ta, khiến hắn ta không thể có được tất cả những gì mình muốn.
Chỉ như vậy thôi.
Thay vì thấy may mắn bởi Bội Ngọc có tình cảm sâu đậm với Ngu huynh, chỉ nhìn Ngu huynh từ xa, chi bằng có kế hoạch sớm đưa nàng ta rời xa nơi đây, bất luận nàng ta có thể nào cũng không thể đe dọa tới Ngu huynh được nữa.
Sau khi trở về phủ nhà Uông, tối hôm đó, khi thưởng trà ở đài Ấp Xuân, Diệp Tuy nhắc đến chuyện Bội Ngọc với Uông Ấn: “Đại nhân, thiếp muốn đưa Bội Ngọc rời khỏi Kinh Triệu.
Đại nhân...
Nếu phu nhân không thể giải đáp thắc mắc của tỳ thiếp, vậy tỳ thiếp xin cáo lui trước.” Dứt lời, nàng ta cúi chào Diệp Tuy rồi xoay người rời đi.
Dường như nàng ta đứng chờ bên hồ3Minh Chiểu chỉ để hỏi Diệp Tuy đúng một câu như vậy, giờ không có được câu trả lời nên không cố chấp truy hỏi nữa.
Diệp Tuy nhìn bóng lưng của Bội Ngọc mà thầm thở dài.
Không phải vì xót xa và buồn thương Bội Ngọc, mà vì biết rằng nàng lại phải làm kẻ ác thêm lần nữa.
Nàng biết Bội Ngọc là người cố chấp đến nhường nào, nếu đã hỏi đến cô nương nhà họ Diêu thì nhất định sẽ có ý nhằm vào nàng ấy.
Chỉ như vậy thôi.
Thay vì thấy may mắn bởi Bội Ngọc có tình cảm sâu đậm với Ngu huynh, chỉ nhìn Ngu huynh từ xa, chi bằng có kế hoạch sớm đưa nàng ta rời xa nơi đây, bất luận nàng ta có thể nào cũng không thể đe dọa tới Ngu huynh được nữa.
Sau khi trở về phủ nhà Uông, tối hôm đó,9khi thưởng trà ở đài Ấp Xuân, Diệp Tuy nhắc đến chuyện Bội Ngọc với Uông Ấn: “Đại nhân, thiếp muốn đưa Bội Ngọc rời khỏi Kinh Triệu.
Đại nhân...
có cảm thấy thiếp quá vô tình hay không?” Uông Ấn mỉm cười, đáp: “Đây mới là giải pháp tốt nhất, nàng làm vậy rất đúng, sao lại vô tình?” Diệp Tuy trầm ngâm, thở dài, chút lo lắng trong lòng dần dần tan đi.
Sau cùng nàng nói: “Đại nhân nói đúng, nếu thiếp đã định thì không nên chần chừ.” Vô tình thì đã sao chứ? Còn hơn sau này cảm thấy hối hận! Thật ra người chịu ảnh hưởng bởi việc Diệp An Thái trở về kinh nhậm chức không chỉ có một mình Diệp An Thể, mà còn cả Diệp Hướng Đĩnh.
Hắn ta bị điều động đến đạo Kiềm Trung, Thần Châu.
Chức quan vẫn dưới lực phẩm, bề ngoài là3ngang cấp, nhưng thực tế là giáng cấp.
Tuy nhiên, Diệp Hướng Đĩnh còn trẻ tuổi, có bị hạ bậc vẫn không nói lên điều gì.
Hắn ta là con trai trưởng dòng chính của nhà họ Diệp, cha ông đều giữ chức cấp bậc tứ phẩm ở Kinh Triệu, tiền đồ vô hạn.
Từ trước đến nay, Diệp Hướng Chinh không thân thiết với người anh trai ruột Diệp Hướng Đĩnh, bởi lẽ người anh này thật sự quá ưu tú, thường xuyên được ông nội khen ngợi và đánh giá cao, thỉnh thoảng còn nhắc nhở y noi theo.
Diệp Hướng Chính không thích như vậy, nhất là sau khi bị gãy chân, y càng cảm thấy Diệp Hướng Đĩnh khinh thường mình, anh em càng thêm xa cách.
Diệp Hướng Chinh không quan tâm đến việc Diệp Hướng Đĩnh ra ngoài làm quan, y còn đang phiền não về dì Ngọc - nàng thiếp của mình.
Vào một đêm nọ, dì Ngọc đột nhiên biến mất, không hề có chút dấu vết nào lưu lại, mà văn tự bản thân của nàng ta ở chỗ Diệp Hướng Chính cũng biến mất theo.
Không ai biết tại sao, càng không biết nàng ta đã đi đâu.