*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tuy đâu biết rằng, hôm sau Bích Sơn Quân lại mặt dày mày dạn đi đến bên ngoài phủ nhà họ Uông, dè dặt hỏi về tấm bái thiếp hôm trước.
Ninh An trả tấm thiệp lại cho y, lạnh nhạt nói: “Phu nhân đã từ chối bái thiếp rồi, mời Bích Sơn Quân đi cho.” Bích Sơn Quân thoáng sững sờ rồi vội nở nụ cười, tha thiết nói: “Ta là thầy của Đốc chủ phu nhân, sao nàng ấy lại không muốn gặp ta? Mong người châm chước, chuyển lời cho Đốc chủ phủ nhận rằng ta nhất định phải gặp nàng ấy.
Cầu xin ngươi, ta nhất định phải gặp nàng ấy...” Bích Sơn Quân của bây giờ và Bích Sơn Quân của trước kia như hai người khác nhau vậy.
Mặt3y hốc hác khó tả, hai mắt sưng vù, mặt mày chảy xệ, hoàn toàn biến thành người đàn ông trung niên tiều tụy bình thường.
Y chậm rãi cúi đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm, trong mắt đầy căm hận.
Y chầm chậm lê bước chân nặng trĩu rời khỏi hoa trạch, âm thầm thề rằng phải trả thù Uông Ấn bằng bất cứ giá nào, nhất định sẽ rửa nỗi nhục đã phải chịu hôm nay, nhất định sẽ đòi lại tất cả những gì từng thuộc về y!
Đúng lúc ấy, một người trẻ tuổi áo gấm tiến tới trước mặt y.
Người nọ phong thái phi phàm, khiến người ta nhìn thôi đã khiếp sợ.
“Ngươi có muốn đối phó với Uông Ẩn không?” Hắn ta hỏi y với nụ2cười rất nhạt trên môi.
Điều đó khiến y hết sức tức giận.
Khổ sở cầu xin mà không có kết quả, Bích Sơn Quân chỉ muốn bất chấp xông vào chủ nhà họ Uông, những bước chân y nặng trĩu không nhấc lên nổi.
Y chợt nhớ ra lí do khiến công chúa Hi Bình chịu nhiều đả kích và cực khổ như bây giờ.
Đều là tại Uông Ấn và Đề Xưởng nên y và công chúa Hi Bình mới xảy ra chuyện, công chúa Hi Bình mới bị đưa vào am Từ Vân, còn y thì mất đi tất cả.
Uông Ấn, Đề Xưởng! Lúc này đây, Bích Sơn Quân hận Uông Ấn và Đề Xưởng đến thấu xương.
Vẻ tuấn tú, phóng khoáng và phong thái thoát tục còn đâu? Nếu công chúa3Hi Bình nhìn thấy Bích Sơn Quần thể này, liệu có còn bằng lòng dan díu với y hay không thì cũng khó nói.
“Phu nhân nhà chúng ta đã nói là không gặp rồi.
Mời Bích Sơn Quân đi cho!” Ninh An lạnh lùng đáp, chẳng buồn liếc nhìn Bích Sơn Quân nữa.
Người trong phủ nhà họ Hồng ghét cay ghét đắng những ai có quan hệ với công chúa Hi Bình.
Trong mắt Bích Sơn Quân, vẻ mặt đó là sự khinh thường rất rõ ràng.
Y chầm chậm lê bước chân nặng trĩu rời khỏi hoa trạch, âm thầm thề rằng phải trả thù Uông Ấn bằng bất cứ giá nào, nhất định sẽ rửa nỗi nhục đã phải chịu hôm nay, nhất định sẽ đòi lại tất cả những gì từng thuộc về9y!
Đúng lúc ấy, một người trẻ tuổi áo gấm tiến tới trước mặt y.
Người nọ phong thái phi phàm, khiến người ta nhìn thôi đã khiếp sợ.
“Ngươi có muốn đối phó với Uông Ẩn không?” Hắn ta hỏi y với nụ cười rất nhạt trên môi.
Từ khi Thuần tân sinh Nhị Thập Nhất hoàng tử đến nay đã hơn một tháng, Diệp Tuy nghĩ hiện giờ đã là thời điểm thích hợp để đi thăm chị gái mình.
Tuy rằng qua Uông Ấn, nàng biết Diệp Tự vẫn ổn nhưng nàng vẫn muốn trực tiếp thăm hỏi.
Nhờ quan hệ của Uống Ẩn, lời thỉnh cầu của Diệp Tuy rất nhanh đã được Vi hoàng hậu đồng ý.
Hôm nàng vào cung vừa khéo lại là một ngày mặt trời rực rỡ.
Nghĩ đến việc sắp được3gặp chị gái và cháu trai của mình, tâm tình nàng càng thêm vui vẻ.
Thuần tần vẫn ở trong điện Lâm Hoa, cùng cung Xương Khánh với Lương quý tần đang mang thai.
Vừa nhìn thấy Diệp Tự, mắt Diệp Tuy liền đỏ hoe.
Có lẽ vì vừa mới sinh con không lâu, Diệp Tự đẫy đà hơn so với lần gặp mặt trước của hai chị em.
Quan trọng hơn là khí sắc của nàng rất tốt, ánh mắt dịu dàng, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ, cả người ẩn chứa nét bao dung ấm áp khôn tả, cảm giác chỉ có ở những người làm mẹ.
Diệp Tự trông khác hẳn với trước kia.
Những gì Diệp Tuy kể với Thái Ninh tế trong kiếp trước không miêu tả chính xác chị gái nàng chút nào.
Kiếp này, nàng không cần phải miêu tả dung mạo của chị mình cho cháu trai nghe nữa rồi.
Hiện tại chị gái nàng vẫn còn sống bình an, cháu trai nàng nhất định được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình.
Chắc chắn là vậy! Diệp Tuy đỏ hoe cả mắt.
Trong lòng Diệp Tự cũng rất xúc động.
Máu mủ tình thân chính là như thế này.
Mặc dù vào thị có gửi thư đến nhưng lại không thể vào cung thăm Diệp Tự.
Người đầu tiên bên nhà mẹ đến thăm nàng là em gái Diệp Tuy...
Diệp Tự thầm biết chuyện này chắc chắn nhờ có Uông đốc chủ, trong lòng lại thêm phức tạp.
Nửa đêm hắn đưa Trần Diệu Thủ và các bà đỡ vào cung, cứu nàng trở về từ quỷ môn quan.
Dù là vì nể mặt Tuy nhi hay nể mặt hoàng tự cũng đều khiến Diệp Tự vô cùng cảm kích.
Song, Uông đốc chủ là hoạn quan...
Sự phức tạp khó diễn tả trong lòng Diệp Tự cuối cùng biến thành tiếng thở dài.
Nàng quan tâm hỏi: “Tuy nhi, muội có ổn không?” Diệp Tuy gật đầu, cười đáp: “Tỷ tỷ, muội ổn.
Tỷ thì sao? Tỷ bình an sinh hạ tiểu điện hạ, muội thật sự rất vui.” Nói đến đây, giọng Diệp Tuy trở nên háo hức: “Nào nào, tiểu điện hạ đâu ạ? Muội muốn gặp cháu trai bé bỏng!” Nghe vậy, Diệp Tự mỉm cười, sau đó liền bảo An Nghi cô cô bế Nhị Thập Nhất hoàng tử đến.