*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trịnh Thất đã tỉnh lại, cứ nhất quyết đòi tận mắt nhìn xưởng công nên đã được các bà già dìu đến đây.
Nghe xong lời đại phu nói, y không ngừng tự trách: Đối phương lợi hại quá, người của chúng ta không đủ...
Là ám vệ bất tài...” Diệp Tuy vốn vẫn rũ mắt nhìn Uông Ấn đang nằm trên giường, nghe vậy thì hai mắt nhướng lên đầy kinh ngạc: “Không đủ người? Sao lại không đủ người?” Bọn Trịnh Thất là ám vệ bảo vệ đại nhân, giờ ngài bị thương nặng, một câu tự trách “ám vệ bất tài” phỏng có ích gì? Trịnh Thất cúi đầu im lặng.
Diệp Tuy dừng một lát mới hỏi tiếp: “Vương Bạch đâu?” Từ lúc trong ngõ Bố Châu, Diệp Tuy đã3biết có ít nhất hai ám vệ đi theo Uông Ấn.
Giá sách vẫn là giá sách của hắn trong quá khứ, nhưng đã có thêm một lọ hoa tươi, trong phòng có thêm một bàn trang điểm, bên trên bày đủ loại son phấn.
Đâu đâu cũng là hơi thở của nàng, hương thơm thoang thoảng giống như mùi thơm mà hắn ngửi thấy vào cái đêm hắn ôm nàng.
Hắn cử động tay, cảm giác mềm mại nhẹ nhàng khác với chiếc chăn thường đắp.
Ý thức dần dần được lấy lại, chút lộn xộn trong đầu cũng biến mất sạch, toàn bộ thần trí dần dần được khôi phục.
Hắn không màng đến đau đớn trên thắt lưng trái, gắng gượng ngồi dậy, phát ra tiếng sột soạt.
Tiếng động vang2lên khiến Diệp Tuy đang lim dim ngủ mở bừng mắt.
Thấy Uông Ấn đã tỉnh, mắt nàng ánh lên niềm vui sướng khôn xiết, vội nói: “Đại nhân, ngài tỉnh từ lúc nào vậy? Thiếp lập tức cho gọi đại phu tới!” Nói rồi lại dịu dàng hỏi hắn: “Đại nhân, ngài cảm thấy đỡ hơn chưa? Ngài còn đau không?”.
Ánh mắt của nàng rực rỡ chói lóa khiến Uông Ấn không thể nhìn đi nơi khác.
Hắn còn chưa kịp trả lời thì đại phu đã bước vào, theo sau là đám người Phong bá và Triệu Tam Nương.
Uông Ấn chớp mắt, hờ hững hỏi: “Bổn tọa đã hôn mê bao lâu rồi?” “Khoảng một phần tư canh giờ ạ.” Triệu Tam Nương đáp ngay.
Về sau, hắn cũng từng nói3với nàng, sau này khi nào có cơ hội sẽ để nàng gặp bọn họ.
Một bóng người từ từ xuất hiện sau lưng Diệp Tuy, giống như một cái bóng, không nhìn rõ được khuôn mặt, đáp: “Thuộc hạ ở đây.” Sắc mặt Diệp Tuy thoắt cái liền trở nên tái nhợt, đờ đẫn cả người, không kìm nổi nước mắt nữa.
Vương Bạch xuất hiện sau lưng nàng, nghĩa là có ám vệ bên cạnh nàng! Nàng lập tức hiểu ra: Không đủ người là bởi vì nàng! Trong phòng trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người nín thinh nhìn phu nhân rơi nước mắt như mưa.
Uông Ấn chầm chậm tỉnh lại, trong đầu hãy còn hơi lộn xộn, nhưng vẫn nhận ra mình không nằm ở Hạ Nhật Trai9mà là gian phòng trước kia hắn từng ở, bây giờ đã là phòng của cô gái nhỏ.
Mọi thứ nơi đây vừa quen thuộc lại vừa khác biệt.
Thấy Uông Ấn đã tỉnh, mắt nàng ánh lên niềm vui sướng khôn xiết, vội nói: “Đại nhân, ngài tỉnh từ lúc nào vậy? Thiếp lập tức cho gọi đại phu tới!” Nói rồi lại dịu dàng hỏi hắn: “Đại nhân, ngài cảm thấy đỡ hơn chưa? Ngài còn đau không?”.
Ánh mắt của nàng rực rỡ chói lóa khiến Uông Ấn không thể nhìn đi nơi khác.
Hắn còn chưa kịp trả lời thì đại phu đã bước vào, theo sau là đám người Phong bá và Triệu Tam Nương.
Uông Ấn chớp mắt, hờ hững hỏi: “Bổn tọa đã hôn mê bao lâu rồi?” “Khoảng3một phần tư canh giờ ạ.” Triệu Tam Nương đáp ngay.
Uông Ấn thờ ơ bảo: “Phong bá, chuẩn bị y phục Minh Xà, bổn tọa muốn vào cung một chuyến.” Diệp Tuy thầm cả kinh, bước tới níu tay Uông Ấn nói: “Đại nhân, ngài bị thương nặng thế này, cần nghỉ ngơi, bây giờ vẫn chưa thể vào cung đâu.” Uông Ấn nhìn cánh tay đang bị Diệp Tuy nắm chặt, ánh mắt dịu đi, cười đáp: “Không sao, nàng không cần phải lo lắng.
Bổn tọa có lý do không thể không vào cung.” Diệp Tuy như bừng tỉnh, buông tay ra, tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng khôn tả, cũng không dám nhìn thẳng vào Uông Ấn nữa.
Uông Ấn được đại phu đỡ dựa người vào đầu giường, thản nhiên nói: “Công chúa Hi Bình dám cả gan xông vào phủ đệ của bổn tọa, ắt là đã nhận được sự đồng thuận của hoàng thượng.
Đã được một lúc rồi, chắc hẳn vào cung yết kiến hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ nhanh chóng cho triệu ta thôi.” Rõ ràng là đang bị thương nặng nhưng giọng điệu chỉ từ tốn hơn, mới nghe không khác gì lúc bình thường.
Tuy nhiên, hắn đang siết chặt hai tay thành nắm đấm, Diệp Tuy biết hắn đang kìm nén cơn đau.
Trái tim Diệp Tuy như bị đâm mạnh, đau muốn gập cả người.
Bộ dạng của đại nhân bây giờ và lúc hắn hôn mê đan xen trong tâm trí nàng, phải dùng hết sức lực kiềm chế của bản thân mới không để lộ sự hoảng loạn.
Bất kể thế nào thì hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ, bởi vì hắn phải bảo vệ rất nhiều người, như nàng, như Phong bá...
và còn nhiều người hơn, chẳng hạn như nhà họ Khúc.