*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phủ Lâm Xuyên Hậu trước kia còn dâng tấu rất nhiều lần về vấn đề này.
Luật pháp Đại An quy định, người vợ cả sau ba năm không có con mới cho phép người chồng nạp thiếp, sinh con trưởng.
Đường Thủ Tịnh mới cưới vợ chưa bao lâu, nhưng con trai trưởng đã được hai tuổi, đây chẳng phải là không coi luật pháp ra gì sao? Bấy giờ, Ngự Sử Đài lập tức có hành động, nghe đâu trong phủ đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hai việc tưởng như chỉ là chuyện trong nội trạch, nhưng giờ lại liên quan đến luật pháp của Đại An, còn bị Ngự sử Đài hạch tội, dù chưa biết kết quả sẽ thế nào nhưng chắc chắn là phủ Lâm3Xuyên Hầu không chỉ mất hết thể diện mà còn nhiều thứ khác.
Dường như biết được nàng đang nghĩ gì, hắn nói tiếp: “Liễu Cầm Thư và Đường Thủ Tĩnh quả thực có cá nước thân mật.
Còn về cái thai trong bụng nàng ta có phải của Đường Thủ Tĩnh hay không, bổn tọa không biết.” Nếu không phải phủ Lâm Xuyên Hậu chọc vào hắn thì để kỵ còn chẳng buồn thăm dò mấy thứ chuyện gió trăng này.
Diệp Tuy im lặng một lát, ngay sau đó mặt mày dãn ra, hỏi tiếp: “Vậy, Đường Thủ Tĩnh đúng là đã có con trai trưởng, phủ Lâm Xuyên Hầu vốn định giấu mãi chuyện này sao?” Uông Ấn gật đầu lần nữa, không giải thích gì thêm.
Không2biết tại sao, Diệp Tuy đột nhiên thấy thương tâm.
Người đang ở trước mắt nàng nói nhẹ tênh như vậy, nhưng hẳn là vì hắn biết Diệp Thân xúc phạm nàng, nên mới trả thù phủ Lâm Xuyên Hầu trong thời gian ngắn như thế, không để ai làm nàng phải ấm ức.
Chưa cần đến một ngày, hai sự việc nghiêm trọng đã xảy ra, chắc hẳn sẽ khoét sâu vào cõi lòng Diệp Thân, khiến nàng ta ăn mất ăn mất ngủ.
Chỉ có Uông đốc chủ, chỉ có Đề Xưởng mới có thể gây náo loạn nhanh chóng như vậy.
Trong lòng Diệp Tuy ngổn ngang suy nghĩ, lúc cùng Uông Ấn dùng bữa tối, nàng không nhịn được bèn cất tiếng hỏi.
Uông Ấn chỉ gật đầu, hời2hợt đáp: “Là bổn tọa bày mưu đặt kế.” Diệp Tuy không ngờ Uống Ấn lại trả lời thẳng thắn như vậy.
Nàng nhìn người có khuôn mặt lạnh lùng trước mắt, không biết nên nói gì.
Viện Lệ Xuân là kỹ viện hạng hai của Kinh Triệu, tuy hoa khôi Liễu Cầm Thư khá nổi tiếng, nhưng vẫn chỉ là loại kỹ nữ thấp hèn đã qua tay nhiều người, ai biết được đã có bao nhiêu vị khách dưới váy ả, thế mà cứ một mực khẳng định trong bụng mình là cốt nhục của Đường Thủ Tĩnh.
Nói không có ai đứng sau giật dây chuyện này, e rằng đến trẻ con cũng không tin.
Chuyện thê thiếp sinh con trai trưởng càng nực cười hơn.
Phủ Lâm Xuyên Hầu9quyền quý cao sang là vậy, chẳng lẽ lại không biết sự việc bị phanh phui sẽ dẫn đến hậu họa gì hay sao? Mặc dù đã giờ Dậu đêm khuya, nhưng các quan viên nhận được những tin tức đó đều âm thầm phỏng đoán: Nội trạch phủ Lâm Xuyên Hầu bị làm rùm beng thể này, rốt cuộc do đắc tội với ai? Diệp Tuy lại biết rõ người đứng sau tất cả.
Bây giờ nàng vẫn nhớ rõ câu mắng chửi của Diệp Thân.
Còn về cái thai trong bụng nàng ta có phải của Đường Thủ Tĩnh hay không, bổn tọa không biết.” Nếu không phải phủ Lâm Xuyên Hậu chọc vào hắn thì để kỵ còn chẳng buồn thăm dò mấy thứ chuyện gió trăng này.
Diệp4Tuy im lặng một lát, ngay sau đó mặt mày dãn ra, hỏi tiếp: “Vậy, Đường Thủ Tĩnh đúng là đã có con trai trưởng, phủ Lâm Xuyên Hầu vốn định giấu mãi chuyện này sao?” Uông Ấn gật đầu lần nữa, không giải thích gì thêm.
Không biết tại sao, Diệp Tuy đột nhiên thấy thương tâm.
Người đang ở trước mắt nàng nói nhẹ tênh như vậy, nhưng hẳn là vì hắn biết Diệp Thân xúc phạm nàng, nên mới trả thù phủ Lâm Xuyên Hầu trong thời gian ngắn như thế, không để ai làm nàng phải ấm ức.
Nàng nhìn Uông Ấn, khẽ nói: “Đại nhân, không cần phải thế đâu.
Thiếp cũng không để tâm, giống như đại nhân vậy.” Quả thực là vậy.
Diệp Thân bị Chu thị dạy hư, thời gian sẽ tự cho thấy câu trả lời, những ngày tháng sau này của Diệp Thân rồi cũng sẽ khó khăn thôi.
Nàng cần gì phải so đo với người như vậy? Uống Ấn chăm chú nhìn nàng, hồi lâu mới thờ ơ đáp: “Bổn tọa là người có địa vị cao, có uy thể thì không cần thiết phải kiêng dè quá nhiều.
Nàng là phu nhân của bổn tọa, lẽ dĩ nhiên cũng không cần chịu đựng những ấm ức đó.” Hắn đã cưới cô gái nhỏ thì sẽ dốc hết sức để bảo vệ nàng.
Con dâu thứ ba của phủ Lâm Xuyên hầu là ai mà lại dám buông những lời ác độc với nàng? Bản thân nàng không để ý, nhưng hắn không thể bỏ qua.
Những chuyện mờ ám của phủ Lâm Xuyên Hầu vẫn chưa moi ra hết đâu.
Hai việc cỏn con này chẳng qua là để dạy cho người của phủ Lâm Xuyên Hữu biết lời nào nên nói, lời nào không!