Lúc Tăng Như Sơ tỉnh dậy đã thấy mình thay bộ quần áo khác, hơn nữa bộ này không phải đồ của cô. Phó Ngôn Chân lười không muốn mở tủ quần áo nên mặc luôn đồ ngủ của mình cho cô vì sợ cô bị nhiễm lạnh.
Nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, đầu cô vẫn còn choáng váng, phải rất lâu cô mới nhớ ra hình như tối qua Phó Ngôn Chân đã bế cô vào phòng vệ sinh, giúp cô rửa ráy lau người, nhưng không chỉ làm mỗi việc tắm rửa…
Cửa sổ mở hé, bầu không khí kiều diễm ướt át đêm qua trong phòng tản đi rất nhiều. Gió thổi tung góc rèm để một tia nắng lọt vào. Ánh sáng chói chang đến nỗi người ta có thể nhận ra rằng đã muộn rồi. Cô quay đầu lại thấy chỉ mình mình trên chiếc giường. Phó Ngôn Chân cũng không ở trong phòng. Cô vô thức đưa tay chạm vào chỗ anh nằm, hơi ấm vẫn còn đó. Người anh như luôn mang theo hơi nóng hừng hực, nhiệt độ chỗ anh cao hơn hẳn những chỗ khác.
Cô thấy người mình còn khá nhức mỏi bèn móc cổ áo bằng ngón út rồi nhìn xuống.
…
Cả vùng da loang lổ dấu hôn.
Cánh cửa đột ngột được mở ra. Phó Ngôn Chân tắm rửa xong đi vào, nước trên mặt còn chưa lau khô, trán vẫn đọng nước. Tăng Như Sơ ngẩng đầu nhìn anh, tuy tối qua quấn quýt không biết bao nhiêu lần mà giờ trông anh vẫn rất tươi tỉnh phấn chấn.
Phó Ngôn Chân nhận ra cô đang nhìn mình bèn liếc sang. Thấy cô đã dậy, hơn nữa hai gò má vẫn còn hồng rực. Ánh mắt anh sâu hun hút, mang theo cái nhìn không có ý tốt. Tăng Như Sơ lập tức xoay người, đưa lưng về phía anh, đồng thời kéo chăn trùm kín đầu. Bỗng dưng trên giường lại có một cục căng phồng. Người nào đó không muốn cho anh nhìn dù chỉ là một cọng tóc.
Phó Ngôn Chân dựa vào bàn làm việc của cô cười trầm trong cổ họng. Thoáng chốc sau, anh leo lên giường kéo cái chăn cô đang túm chặt, “Em không sợ trùm kín hết cả không khí để thở hả.”
Tăng Như Sơ đã bắt đầu hơi khó thở dưới chăn đáp lại, “Không sợ.”
Phó Ngôn Chân bị hành động của cô chọc cười, “Vậy em làm sao thế?”
Tăng Như Sơ vẫn rúc trong chăn không trả lời.
“Anh không chăm sóc tốt cho em à?” Phó Ngôn Chân hạ giọng, “Chẳng phải tối qua vẫn…”
Tăng Như Sơ hét toáng lên, “Anh…anh đừng nói nữa.”
Phó Ngôn Chân cười ngồi dậy, “Vậy em thò mặt ra đây xem nào.”
Tăng Như Sơ kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt trong veo long lanh. Phó Ngôn Chân theo đà kéo thêm để thấy rõ cả gương mặt cô. Bấy giờ Tăng Như Sơ mới hít thở một cách thoải mái. Rõ là sắp bị ngạt thở vẫn cứ mạnh miệng cố thủ trong chăn làm cả gương mặt đỏ bừng.
Phó Ngôn Chân cúi xuống hôn đầu mũi cô, “Nhìn em thế này, anh lại muốn làm em.”
Hồi học cấp ba cũng vậy. Khoác lên vẻ ngoài giả dối cho giống con người bao nhiêu ngày, một khi đã chiều theo ý muốn của bản thân thì những suy nghĩ hư hỏng sẽ được bộc lộ ra mà không hề dè dặt. Thực ra anh chưa bao giờ che giấu ý muốn của mình về cô, tất cả đều được thể hiện trên gương mặt anh. Có điều giờ đây cái miệng, cái tay kia…đều đang gắng hết sức biểu đạt theo suy nghĩ.
Tăng Như Sơ: “…”
Được ăn ngon một lần thành nghiện, nhưng anh vẫn kìm chế không bắt cô thực hiện “vận động trên giường”.
Phó Ngôn Chân rút tay ra nhéo cằm cô, “Còn đau không?”
Hôm qua khi tắm cho cô vẫn thấy cô kêu đau, nên anh không làm gì quá đáng nữa. Nếu không chắc hôm nay cô không thể xuống giường nổi.
Tăng Như Sơ ngượng ngùng đáp, “…Hơi hơi.”
Phó Ngôn Chân muốn hôn cô lại bị đẩy ra.
Tăng Như Sơ ngoảnh mặt sang một bên, “…Em vẫn chưa đánh răng mà.”
Nhưng thật ra anh đã vệ sinh cho cô rất sạch sẽ sảng khoái với hương bạc hà dễ chịu trên môi. Hơi thở mát lạnh nhưng dư vị lại ấm áp cứ quanh quẩn mãi không tan.
Phó Ngôn Chân cười xoay mặt cô lại, ấn môi xuống, thể hiện mình không để ý.
“Anh mua thuốc rồi, đợi lúc nữa người ta giao đến.” Tay anh vẫn nhéo nhẹ cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói chuyện.
Tăng Như Sơ bị bắt phải đối diện với anh, “Thuốc gì thế?”
“Thuốc chống viêm, để em bôi vào chỗ đó.” Phó Ngôn Chân giải thích thêm.
“…Không…không nghiêm trọng đến vậy đâu…” Tăng Như Sơ đương nhiên biết anh đang nói đến chỗ nào, gò má tức thì nóng rực, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
Phó Ngôn Chân nhân cơ hội trêu cô, “Nói vậy là có thể làm tiếp?”
“…”
Giờ Tăng Như Sơ không còn chút sức lực nào, không muốn đôi co tranh cãi với anh mà chỉ muốn nằm ngủ. Phó Ngôn Chân cũng nhận thấy sự mệt mỏi của cô nên chỉ lên giường ôm cô nằm đó một lúc. Anh ôm người nào đó vào lòng, biết Tăng Như Sơ hơi không thoải mái nên không làm gì khác, chỉ ôm cô như vậy. Sau đó cầm lên điện thoại xem đã gần 10 giờ. Anh biết không thể để cô ngủ nữa bèn duỗi tay xoa nhẹ bụng cô, “Bụng xẹp lép cả rồi.”
Tăng Như Sơ rầm rì, “Vốn đã xẹp rồi…”
Phó Ngôn Chân bị cô chọc cười, “Gần 10 giờ rồi, dậy ăn cái gì nhé.”
Tăng Như Sơ lầm bầm không vừa ý. Thấy vậy, Phó Ngôn Chân dứt khoát xốc tung chăn, bế cô dậy. Tăng Như Sơ thấy cơ thể lơ lửng trên không đành phải dùng hai tay ôm cổ anh.
Phó Ngôn Chân bế cô vào phòng vệ sinh rồi đặt cô ở bệ rửa mặt. Tăng Như Sơ uể oải ngồi đó, hờn dỗi bĩu môi nhìn anh đang bóp kem đánh răng. Tiếp đó anh rót đầy nước vào cốc nước súc miệng của cô rồi đưa sang.
“Nào bà trẻ.” Phó Ngôn Chân dỗ dành, kem đánh răng và nước đều đã chuẩn bị cho cô vì anh đã vệ sinh xong từ trước. Tăng Như Sơ cắn môi nhưng vẫn không ngăn được khóe miệng cong cong. Được Phó Ngôn Chân hầu hạ cũng vui thật đấy.
Cô đưa tay nhận đồ nhưng không hiểu sao sức lực như bị ai lấy hết, tay cô run đến nỗi không thể cầm được bàn chải đánh răng. May mà Phó Ngôn Chân kịp thời đỡ lấy không để đồ rơi xuống.
Anh cụp mắt nhìn tay cô, như đang nghĩ đến điều gì đó, ngoảnh sang cười đến nỗi run cả bả vai. Tăng Như Sơ cũng tự hiểu được điều anh đang nghĩ, thấy anh vẫn chưa ngừng cười bèn giận dỗi giơ chân muốn đá anh. Song lại bị Phó Ngôn Chân dễ dàng nắm được. Bàn chân nhỏ bé của cô thậm chí còn không lớn bằng bàn tay anh. Phó Ngôn Chân dùng đầu ngón tay khều nhẹ vào lòng bàn chân cô, Tăng Như Sơ vùng vẫy mấy lần nhưng vẫn không thể thoát được.
“Anh buông ra…” Cô hơi ngứa, giọng thoảng ý cười nghe có vẻ như đang làm nũng.
Phó Ngôn Chân chưa đã tay khều thêm vài cái mới chịu buông, cầm lấy bàn chải đánh răng trong tay cô, “Há miệng ra nào.”
“…Để em tự làm…” Tăng Như Sơ hơi xấu hổ khi anh muốn đánh răng cho mình.
“Cái tay này của em có làm nổi không?” Phó Ngôn Chân trêu chọc cô.
“…Tại anh đấy.”
“Nên anh đang dùng hành động để nhận lỗi này.”
“…”
Tăng Như Sơ không hờn dỗi nữa, nghĩ thầm để anh làm vậy cũng được nên không ngăn anh.
“Vậy anh bóp thêm ít kem đi.” Cô chỉ sang ống đựng màu hồng bên cạnh, “Em còn muốn cả vị đào nữa.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi không khỏi nói thêm, “Hai cái này trộn lại thì ra mùi gì?”
“Bảo anh bóp thì anh cứ bóp đi.” Tăng Như Sơ quắc mắt nhìn anh.
Phó Ngôn Chân ngừng lại, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Tăng Như Sơ thoáng rụt người lại nhưng vẫn nhìn anh, không chịu thua. Giây tiếp theo, Phó Ngôn Chân cụp mắt với lấy kem đánh răng hương đào mà cô muốn. Môi nở nụ cười nhẹ.
“Đừng bóp nhiều quá.” Tăng Như Sơ cố ý làm khó anh, “Kem đánh răng này đắt lắm đấy.”
Tay Phó Ngôn Chân hơi run lên, “…”
Tăng Như Sơ không chút khách khí sai anh cầm cốc nước súc miệng cho mình. Phó Ngôn Chân cũng ngoan ngoãn làm theo, đưa cốc đến trước mặt cô. Tăng Như Sơ hơi cúi thấp ngậm một hớp nước rồi nhổ ra, sau đó Phó Ngôn Chân bắt đầu đánh răng cho cô.
Mất một lúc mới xong, tưng ấy thời gian như bình thường là đã có thể rửa xong cả mặt luôn. Đánh răng xong, Phó Ngôn Chân cứ nhìn chằm chằm vào môi cô.
“Gì đấy?” Tăng Như Sơ như đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.
“Miệng em có mệt không?” Phó Ngôn Chân đè đầu lưỡi lên môi dưới, “Hôm qua phải kêu nhiều như vậy, có muốn mua thuốc ngậm Kim Tảng Tử Hầu Bảo hay gì đó không?”
“…Anh đừng nói nữa…”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Thế là không mệt hử?”
“…”
“Vậy lại hôn tiếp.”
Nói xong, anh áp tay giữ chặt mặt cô, song hai người chẳng thân thiết được bao lâu. Chuông cửa được lắp ở phòng khách đột nhiên vang lên. Món đồ Phó Ngôn Chân đặt mua đã được giao đến. Người giao hàng không có thẻ ra vào nên bị chặn ở ngoài cổng không vào được. Tăng Như Sơ đi đến rồi nhập mật khẩu. Hơn một phút sau, người đó đã mang đồ đến cửa nhà cô. Anh ta cầm theo một túi đồ ăn lớn. Phó Ngôn Chân nhận đồ rồi để hết lên bàn. Lúc này Tăng Như Sơ chợt nhớ tới một việc.
Phó Ngôn Chân lần nào cũng nghênh ngang xuất hiện mà chẳng cần cô nhập mật khẩu. Cô ngước nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “Sao lần nào anh cũng vào được? Dưới cổng phải có thẻ mới được vào mà.”
Phó Ngôn Chân lấy thứ gì đó từ trong túi ra, thản nhiên giải thích, “Cư dân ở đây nhiệt tình lắm, lần nào cũng có người mở cổng cho anh vào.”
“…Gì cơ?”
Phó Ngôn Chân xếp từng món ăn ra bàn, ngẩng đầu nhìn cô, “Ăn cái gì trước đây?”
Tăng Như Sơ không trả lời câu hỏi của anh, vẫn còn suy nghĩ về vấn đề trước đó, “Ai mở cho anh thế?”
Dưới cổng chỉ có hệ thống kiểm soát ra vào chứ không có nhân viên bảo vệ túc trực.
Phó Ngôn Chân nhìn cô cong môi cười, “Một cô gái xinh đẹp mở đó.”
“…”
Tăng Như Sơ im lặng vài giây, đoạn chống cằm cười theo anh, “Sức hấp dẫn của anh đây đúng là không thể chối từ.”
Phó Ngôn Chân khẽ nheo mắt. Anh có thể nhận ra lời nói này không đơn giản là khen anh.
“Sức hấp dẫn thì cũng có chút chút.” Anh đưa tay vén lọn tóc bên tai cô, “Còn chẳng phải bị em mê hoặc đến mụ mị đầu óc đó sao?”
“…”
Phó Ngôn Chân bước đến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Đoạn ngoảnh sang hỏi cô muốn ăn cái nào trước, dáng vẻ như muốn bưng đến tận miệng cho cô. Thấy vậy Tăng Như Sơ cũng chẳng nể nang nữa, thỏa sức sai bảo anh. Ngón tay xinh xinh chỉ lần lượt từng món, sắp xếp thứ tự đâu ra đấy.
Phó Ngôn Chân bật cười với cô người yêu của mình, “Anh vẫn chưa nhớ lắm đâu.”
Vừa rồi anh chỉ mải ngắm người, lời cô nói vào tai trái rồi trôi tuột sang tai phải nên chẳng nhớ được những gì cô vừa nói. Nhưng kể cả anh có lắng tai nghe thì cũng chưa chắc đã nhớ hết được cả tràng dài mà cô nói. Anh dứt khoát bế cô ngồi lên đùi mình. Một tay ôm eo cô, tay còn lại cầm thìa múc cháo đưa đến bên môi cô.
“Nóng.” Tăng Như Sơ chớp chớp mắt, cố tình làm khó anh, lắc đầu không ăn.
Phó Ngôn Chân kê thìa cháo lên miệng bát, chờ cho nó nguội bớt.
“Anh thổi một xíu là nó nguội nhanh hơn đấy.” Tăng Như Sơ tốt bụng đề nghị.
Phó Ngôn Chân cúi nhìn cô, nhìn vẻ mặt nhơn nhơn đắc ý của cô lại thấy buồn cười.
Tăng Như Sơ nhìn vào mắt anh, “…Anh không vui à? Để em tự thổi vậy.”
Nghe đáng thương nhún nhường quá kìa, định giả làm lợn để ăn thịt hổ đây mà.
“Sao anh lại không vui cơ chứ.” Phó Ngôn Chân thuận theo ý cô thổi thìa cháo, cảm giác cháo khá nguội mới đút cho cô lần nữa, “Ăn thử xem.”
Tăng Như Sơ khẽ hé môi, lần này nhiệt độ rất vừa miệng. Sau đó Phó Ngôn Chân lại đút từng thìa cháo cho cô, thỉnh thoảng lại hỏi cô muốn ăn gì mà không chê phiền hà. Anh hỏi một câu, Tăng Như Sơ đáp lại một câu. Thái độ phách lối không khác gì bà hoàng. Nói thật lòng thì được người khác hầu hạ thật là thoải mái sung sướng, giống y như đại gia nhiều tiền chẳng cần phải làm gì.
Ăn được nửa bát cháo thì điện thoại của Phó Ngôn Chân đổ chuông. Tăng Như Sơ liếc nhìn tên danh bạ hiển thị trên màn hình là Hàn Thân. Cô vẫn còn nhớ người này, trước đây anh ta cùng câu lạc bộ với Phó Ngôn Chân. Phó Ngôn Chân nghe điện thoại ngay trước mặt cô, hai tay không tiện cầm nên bật luôn loa ngoài. Tăng Như Sơ có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người kia.
Có vẻ Hàn Thân biết Phó Ngôn Chân đến Bắc Thành, mà hiện giờ anh ta cũng đang ở đây bèn rủ tối nay cùng đi chơi. Anh ta mới mở một quán bar ở Bắc Thành, “Chỗ đấy của anh mời một ca sĩ cố định, cô ấy chơi guitar khá giỏi.”
Giọng anh ta sang sảng trong điện thoại. Phó Ngôn Chân trả lời trong khi tay vẫn đút cháo cho Tăng Như Sơ.
“Để hôm khác nhé.” Anh cười nói.
Lúc nói chuyện với Hàn Thân, anh vẫn luôn nở nụ cười nhẹ, giọng nói cũng không lạnh nhạt thờ ơ. Dù là một lời từ chối nhưng vẫn giữ thể diện cho người kia.
Đợi anh cúp điện thoại, Tăng Như Sơ mới ngẩng lên nhìn anh, “Sao anh không đi?”
“Anh để em ở nhà một mình nhé?” Phó Ngôn Chân đáp.
“Không sao, anh cứ đi đi, chẳng phải là có cô ca sĩ biết chơi guitar đó sao?” Tăng Như Sơ cố ý trêu chọc anh.
Phó Ngôn Chân đặt cái thìa trong tay xuống, “Anh đến đây để gặp cái cô ca sĩ gì đó à?”
Tăng Như Sơ ôm sát cổ anh, “Thế em đi cùng anh được không?”
Cô nghe Hàn Thân nói “Đã mấy năm rồi anh em mình không gặp nhau kể từ ngày cậu đến Bắc Thành thi đấu.”
Phó Ngôn Chân không trả lời cô ngay mà chỉ ngồi đó nhìn cô. Anh có cảm giác dưới lớp da ngoan hiền này còn ẩn giấu nhiều điều không thể lường trước. Song anh vẫn khá thích dáng vẻ nhiều mặt mới lạ của cô.
Tăng Như Sơ lảng mắt ra chỗ khác, “…Nếu anh không muốn thì thôi.”
Phó Ngôn Chân không nói gì, cầm điện thoại gọi lại Hàn Thân.
Lần này anh sửa lại lời vừa nãy:
“Tối nay em đến, dẫn theo cả vợ em luôn.”