Chap 61:
Đến phòng L tôi run rẫy đưa tay lên gõ cửa,
- L ơi dậy ăn sáng này, mẹ mình mới làm nè.
Đợi một lúc sau chẳng nghe thấy âm thanh gì bên trong
- L ơi, dây đi này trễ học rồi, L ơi.
Vẫn âm thanh yên tĩnh, tôi cảm thấy có gì đó không được ổn liền đẩy mạnh cánh cửa ra, cửa không có khóa làm tôi té nhào cổ vào bên trong. Tôi lọ mò ngồi dậy thấy L vẫn nằm im không chút động tĩnh, tôi chạy tới bên cạnh giường đưa tay sờ lên trán
- Thôi xong sao nóng quá vậy nè!
Tôi lao ra đóng kín cửa sổ lại, rồi gọi mấy người giúp việc
- Có ai không tiểu thư mấy người sốt cao rồi nè!
Vừa nghe tiếng tôi gọi thì đã thấy bác quản gia cùng mấy người giúp việc chạy lên,
- Nhà bác có thuốc giảm sốt không!
- Vâng thưa cậu có ạ, để tôi mang lên! Cô giúp việc nói xong chạy đi lấy thuốc.
Đợi một lúc sau mấy cô giúp việc đã mang thuốc và thau có chứa nước pha ấm mang lên đặt xuống bên cạnh tôi rồi lùi ra.
- Ủa sao không ai lại cho cô ấy uống thuốc đi, rồi đắp khăn lau người nữa! Tôi ngơ ngác nhìn qua hỏi.
- Dạ thưa cậu tiểu thư không cho ai đụng chạm vào ạ.
- Hả!
Tôi chỉ có thể thốt ra mỗi một từ rồi nhăn mặt xém chút nữa mếu máo nói
- Thôi được rồi các chị cứ cho cô ấy uống thuốc đi, sau đó thay cho cô ấy bộ đồ nào mát mẻ chút, à còn nữa nấu cho cô ấy chén chào đậu xanh nhé, có gì cháu chịu cho cứ làm đi !
Tôi nói xong đi ra phòng cho các chị giúp việc chăm sóc. Vừa bước ra bác quản gia thở dài
- Tính của tiểu thư là vậy, lúc nhỏ còn hiền lành ngoan ngoãn, còn nhút nhác lắm, nhưng sau đó không biết đã gặp chuyện gì bên ngoài mà từ đó thay đổi tính cách như vậy.
Tôi thoáng ngạc nhiên nhìn bác ấy, bác ấy lại tiếp tục câu chuyện.
- Sau đó tiểu thư cứ như vậy mạnh mẽ quyết đoán tự làm mọi việc cho dù có ốm đau cũng không cho ai động tay chân vào. Cũng may hôm nay có cậu
- À Ừ không sao đâu việc cháu nên làm ạ!
Tôi nhìn vào cánh cửa vẫn còn đang đóng im lìm, tôi thở dài, đợi một lúc sau cánh cửa mở ra, mấy người giúp việc cúi đầu rồi lần lượt đi qua. Tôi đi thẳng vào bên trong, L đã thay bộ quần áo ngủ mỏng thoáng mát hơn, trên trán đã có cái khăn ấm được đắp lên, tồi ngồi xuống cạnh bên nhìn vào gương mặt đã tái nhợt đi vì sốt cao. Đang định bước ra khỏi phòng sau khi thay cho L cái khăn trên trán thì tay tôi bị giữ lại bởi người con gái ấy.
- Anh ơi đừng đi…. đừng đi, anh hứa với em rồi mà, sau này em sẽ bảo vệ anh, anh hứa sẽ cưới em mà!
L khẽ nói trong lúc hôn mê, tôi nhăn mặt suy nghĩ
- Sao câu này nghe quen thế nhỉ! Tôi thầm nghĩ
Tôi định kéo tay người con gái ấy ra nhưng cánh tay ấy đang siết chặt như sợ sẽ tuột mất. Tôi uể oải ngồi lại cạnh giường rồi thiếp đi lúc nào không hay. Một lúc sau tôi từ từ mở mắt ra đã thấy một cái chăn khác đang đắp lên người, rồi quay sang nhìn bên cạnh đã thấy L ngồi dựa lưng vào thành giường nhìn tôi nở nụ cười.
- Hihi ngủ ngon quá ta! L nói
- À Ừ mình ngủ quên hề hề, sao rồi đỡ hơn chưa tiểu thư! Tôi đưa tay lên sờ trán
- Hihi được T chăm sóc mình đỡ hơn rồi, mà không cho phép T gọi mình là tiểu thư đâu đấy!
- À Ừ, đói bụng chưa!
- Mình không muốn ăn!
- Không ăn sao được, ăn đi mới mau hết sốt.
Tôi nói xong quay ra gọi cô giúp việc đang đứng bên ngoài,
- Chị ơi mang cho em tô cháo lên đi ạ!
Đợi một lúc, cô giúp việc mang tô cháo lên đưa cho tôi rồi đi ra bên ngoài.
- L ăn đi nè! Tôi đưa tô cháo cho L
- Hihi T đút cho mình ăn nhé !
- Hừ lần này thôi nhé!
Tôi múc muỗng cháo lên thổi cho nó nguội rồi đưa lên miệng của L
- AAAA!
- Ngon không!
- Hihi ngon!
- Lần sau ốm đau cứ để cho mấy người giúp việc vào chăm sóc nhé, không có T hôm nay chắc có người còn chả húp nổi cháo đâu.
- Hihi biết rồi!
Cứ thế tô cháo cũng vơi đi hết, tôi đứng dậy định đi ra ngoài
- T nè cảm ơn nhé!
- Ừ không có gì.
Tôi thở dài rồi đi ra, về tới nhà tôi chuẩn bị sách vở chuẩn bị cho mấy tiết học chiều nay. Bước tới lớp, cái đám cờ hó lại chụm đầu vô bàn tán thứ gì đó, tôi cũng ham vui bay vào,
- Ê chuyện gì mà tụi bây um sùm lên thế!
- À hồi nãy tao ngồi quán nước nghe đâu lại có năm thằng nào chọc con nhỏ hồi trước bị nó gọi băng tới đánh gãy cả tay chân luôn, tao nghe mà sợ vờ lờ ấy! Thằng S kể lại
Tôi nghe mà cũng nổi da gà với con nhỏ nào đó máu lạnh thật. Sau đó tôi bước về chỗ thì Phương chạy xuống chỗ tôi, ánh mắt có chút gì đó sợ hãi nói
- T ơi mấy ngày hôm nay có ai đang theo dõi mình đó, mình sợ quá giờ làm sao đây T.
- Thế hôm bữa giờ Phương đi bằng gì! Tôi ngạc nhiên hỏi Phương.
- À lúc đó còn bố mẹ nên mình được bố đưa đi học rồi đưa về, bây giờ bố mẹ mình đi công tác nữa rồi, nên… nên giờ mình đi xe đạp về như trước.! Phương kể
Tôi nghe mà cứ tưởng tượng lấy cảnh Phương đi mà gặp cái đám đó thì cũng mệt người chứ không đùa.
- Ok mấy ngày nay Phương cứ về bình thường đi nhé, còn lại để mình lo!
- Nhưng có làm phiền T không! Phương đưa ánh mắt ái ngại nhìn tôi.
- Hì bạn bè gặp nguy hiểm thì phải giúp nhau chứ, cứ yên tâm giao cho mình.
- Ừa vậy cảm ơn T nhé!
Tôi nhìn theo hình bóng Phương đi về chỗ rồi suy nghĩ
- Lẽ nào lại mấy thằng PBC hôm trước nhỉ!
Tôi trầm ngâm một lúc thì tiếng trống trường vang lên bắt đầu những tiết học của những ngày gần tết, còn tôi vẫn đang suy nghĩ nên làm gì để giúp Phương nhỉ.