Đến quán karaoke của cô Lộc trên đường NCT, cô đã chuẩn bị cho đám bọn tôi một căn phòng ấm áp, vào bên trong những ánh đèn đủ màu sắc làm đám cờ hó nhao nhao tranh nhau giành cái micro
- Để tao, để tao hát trước! Thằng L nhanh tay chộp lấy
- Mầy có đưa tao không, không dưa tao kẹp nách cho mầy hôi chết giờ! Con Thảo lên tiếng.
- Ấy ấy chị chị cứ bình tĩnh! Nó trả cái mic xong chạy tọt vô góc ngồi khóc thút thít.
Bái hát được vang lên trong căn phòng, hai cái mic với 8 cái miệng đang giành nhau, tôi ngồi bên cạnh nàng rồi bật cười với cái đám đang sống mái vì cái mic kia. Quay sang nhìn nàng, cái đầu của nàng đang đung đưa lắc lư theo điệu nhạc, gương mặt ấy, gò má ấy, làn da trắng mịn và đôi mắt làm tôi cứ mãi đắm chìm vào, càng nhìn nàng tim tôi lại rung động, người con gái ấy sao đáng yêu như thế. Đang ngồi nhìn nàng mê đắm thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nàng chạy ra ngoài nói chuyện rồi gương mặt nàng trở nên u buồn hiện lên sự lo sợ. Nàng chạy vào trong nói khẽ qua tai tôi
- T cho mình mượn xe nhé! Nói rồi nàng lập tức chạy ra ngoài.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì chắc nàng bận, ngồi được một lúc lòng tôi cảm giác có gì đó cứ bất an, tôi quay qua thấy trên ghế là cái áo lạnh của nàng mặc khi nãy
- Đệch trời đang lạnh mà sao đi nhanh vây! Tôi thầm nghĩ
Chưa kịp nghĩ thêm cái gì nữa, tôi chạy tới chỗ Trinh
- Trinh cho mình mượn xe nhé! Tôi nói hấp tấp
Chưa kịp Trinh đồng ý, tôi lao thẳng ra ngoài chạy tới chỗ xe đạp của Trinh rồi phóng vào màn đêm đang dày đặc sương mù. Tôi vừa đạp xe mà lòng vẫn luôn cảm giác bất an lo sợ, nghĩ tới cái giấc mơ trước tôi càng đạp xe nhanh hơn mặc cho đằng sau là những tiếng chửi rủa của người đi đường.
- Sao lại đi nhanh thế, đừng sảy ra chuyện gì nhé! Tôi vừa nghĩ vừa đạp nhanh nhất có thể.
Tay tôi bắt đầu lạnh cóng, đau nhức, tôi vẫn cố đạp, cố đưa mắt nhìn xung quanh nàng đã đến đâu. Tới đoạn đường NVX, trời đã về khuya, cái giá rét càng đậm hơn, nhưng tôi lúc ấy cũng chẳng quan tâm gì nữa, tôi đang rất lo, lo lắng cho người con gái ấy có thể biến mất như trong giấc mơ kia không. Đang vô vọng thì hình bóng của nàng từ đằng xa đang lửng thững dắt xe làm tôi mừng, lần đầu tiên cái cảm giác ấy còn hơn khi tôi lội ngược dòng ở trận đấu quan trọng vậy.
- Mi, Mi, Mi ơi! Tôi cố gắng gọi nàng
Nàng từ từ quay lại khẽ nở nụ cười trên môi đã tái nhợt đi vì lạnh. Và rồi trước mắt tôi nàng ngã xuống cùng tiếng vang khô khốc của xe đạp vang lên,
-Mi Miiiiiiii! Tôi la thật to
Tôi lao tới chỗ người con gái đang nằm ấy. “ Két….. két ….. sạc ầm’ tôi trược theo cùng xe đạp rồi ngã xuống. Tay chân tôi chi chít những vệt máu do té xe, tôi không quan tâm tới cái đau thân xác ấy, tôi bây giờ cái đau trong tim, cái đau dớn trong lòng khi trước mắt tôi nàng đang nằm đó ngất lịm đi,
- Mi, mi ơi , Mi sao vậy trả lời mình đi! Tôi nghẹn đắng gọi tên nàng.
Trên gương mặt tái nhợt ấy, cái chất lỏng màu đỏ ở mũi từ từ chảy ra, tôi đưa tay cố lau đi, nhưng càng lau nó vẫn cứ ra.,
- Đừng mà, đừng mà, Mi ơi dậy đi ! Tôi nghen đắng nhìn nàng bất lực.
- T chở mình về nhà nhé, về nhà là mình sẽ ổn thôi! Nàng nở nụ cười khó khăn nói với tôi.
- Được được đợi mình nhé, không sao đâu có mình đây rồi.!
Tôi đỡ nàng đứng dậy, rồi cởi hết áo, móc trong balo ra thêm những gì có thể làm cho nàng ấm. Trời vẫn đang phả những giọt sương lạnh buốt đến cắt da cắt thịt, nhưng tôi chỉ biết cần đưa nàng về nhà thật nhanh. Tiếng xe ngã đã làm những căn nhà đó bật đèn lên, một chị chạy lại phụ tôi dìu nàng lên yên xe, rồi dựng cái xe đạp kia chạy theo. Tôi cố gắng đạp thật nhanh, một tay vẫn giữ lấy tay nàng đang ôm lấy eo tôi. Đạp tới cổng nhà nàng tôi bấm chuông liên tục cầu cho bác giúp việc ra thật nhanh.Tiếng cổng được mở, tôi mừng rơn lên rồi bê nàng chạy thật nhanh vào phòng. Đặt nàng lên giường, gương mặt ấy đã nhợt nhạt không còn chút sinh khí nào, lòng tôi như có ai đang bóp nghẹt lấy. Cô giúp việc chạy vào trên tay đã có ly lước cũng những viên thuốc gì đó, bảo tôi ra ngoài rồi bắt đầu cho nàng uống. Tôi tựa người vào bức tường rồi từ từ trược xuống.
- Tất cả đều tại mày, mày đã hại Mi rồi, aaaaa! Tôi đau khổ vò lấy đầu.
Chưa bao giờ tôi sợ hãi như thế này, tôi sợ chỉ thiếu chút nữa thôi là giấc mơ khốn nạn kia sẽ thành hiện thực. Tôi ngồi đó nước mắt đã rơi, vẫn luôn tự trách bản thân thật vô tâm nếu như nghe lời nàng thì giờ nàng đâu như thế này. Tiếng cạch từ cửa phòng nàng vang lên mà tôi cứ nghĩ tiếng cửa của phòng cấp cứu của bệnh viện.
- Cô…. Bác… bác Mi sao rồi! Tôi vồ vập hỏi bác ấy.
- Sao hôm nay lại về trễ vậy! Bác đăm chiêu nhìn tôi như nhìn tội phạm
Tôi bây giờ đâu còn nghe thấy hay quan tâm gì những lời nói đó nữa.
- Bác Mi… Mi sao rồi nói cháu biết đi! Tôi gặn hỏi
- Không sao nữa rồi, tại con bé sức khỏe yếu, mấy bữa nay học hơi khuya với trời trở lạnh, nó cũng lâu lâu hay bị như vậy, thôi cháu đừng lo! Bác vỗ vai tôi trấn an.
- Nhưng mà cháu thấy cố ấy cứ chảy máu cam, nhưng có thật là không sao ạ! Tôi hỏi
Bác ấy bỗng trầm ngâm rồi nói
- Ừa không sao đâu cháu, thôi cháu về đi có cô ở đây rồi không sao đâu.! Bác giúp việc( sau này gọi là bác Vân nhé mọi người) nói
-Cho cháu thăm Mi chút rồi cháu về nha cô!
Bác Vân trầm ngâm rồi quay đầu nhìn vào trong phòng nàng rồi nói
- Heey, thôi cháu vào thăm đi rồi về kẻo muộn! Bác Vân nói xong rồi đi xuống lầu.
Tôi chạy thẳng vào phòng nàng, lại gần cái giường đang có người con gái đang nhắm mắt ngủ, gương mặt vẫn nhợt nhạt, trắng bệch. Tôi nắm lấy tay nàng khẽ nói.
- Mi à, mình biết Mi đang có những điều gì khó nói phải không, hì khi nào muốn nói hãy nói cho mình biết nhé, Từ lúc gặp Mi mình cứ ngỡ chỉ là duyên thôi phải không. Nhưng dần dần mình sợ Mi sẽ biến mất như giấc mơ ấy, mình sợ nụ cười của Mi sẽ không còn nữa, thấy Mi buồn mình cũng đau lắm. Chắc là…. Chắc là mình đã thích Mi thật rồi. Ngủ ngon nhé, mình xin lỗi.
Tôi khẽ hôn nhẹ lên trán của nàng rồi từ từ đứng dậy. Tiếng sấm sét vang lên trong căn phòng tối đen ấy, tôi bất thần nhìn thấy cái hộp có hai ổ khóa giống như nàng đã từng đưa tôi, nó hiện lên sau ánh sáng của tiếng sấm chớp đang nằm yên vị trên một cái kệ. Tôi bước đến cầm lên xem rồi đặt nó xuống lại quay đầu đi ra phòng. Tiếng cạch vang lên từ căn phòng bỏ lại màn đêm vây lấy cái hộp, cái “ Hộp màu xám định mệnh ấy”.