Chap 163:
Những ngày sau đó, Mi được hàng xóm gửi cho một vi sư cô sống ở một ngôi chùa nhỏ bé hẻo lánh nuôi dưỡng, vị sư cô ấy đã chính thức giao cho sư cô N đưa lên thành phố chăm sóc. Sáu năm sau, Minh làm ăn càng ngày càng thua lỗ, Minh nhận ra mình chỉ là một người chết thay cho người con gái đó, công ty chính thức phá sản, Minh phải chạy trốn những con nợ đang mỗi ngày đeo bám tìm kiếm. Minh quyết định trở lại quê hương tìm kiếm người vợ và đứa con gái của mình. Những năm đó, anh vẫn luôn tìm kiếm đứa con gái đã mất tích nhưng kết quả vẫn không có. Về đến tx AK, những kỷ niệm về mái ấm của mình hiện ra, cảm giác đầy tội lỗi, hối hận, xấu hổ bủa vây lấy con người đã tàn tạ, nhếch nhác. Minh đã trở về nhưng trước mắt là một ngôi nhà điều hiêu, cũ nát theo thời gian, cây cỏ mọc khắp nơi. Mnh bàng hoàng đẩy cánh cửa đã cũ nát, anh bật khóc, chạy ào vào bên trong, anh khụy chân xuống ôm mặt khóc.
- Vợ ơi, con gái ơi bố về rồi, hối hận lắm, nhưng mọi người đâu hết rồi aaaa!
Mọi thứ chỉ là sự im lặng của ngôi nhà đã bỏ hoang, Minh đứng dậy chạy sang nhà hàng xóm bên cạnh.
- Có ai ở nhà không! – Minh gọi vào.
- Ai vậy! – Âm thanh từ bên trong vang ra.
Sau đó cô Mai, từ trong nhà chạy ra bên ngoài mở cửa nhưng cùng với đó là sự phẫn nộ.
- Cậu còn biết đường quay về nữa à! – Chị Mai hàng xóm quát.
- Em xin lỗi, em biết em tội lỗi, mọi chuyện cũng do em, nhưng hai người nhà ấy đâu rồi chị.
- Từ sau khi cậu đi, cậu có biết hai mẹ con họ sống đau khổ lắm không, sức khỏe Hiền không tốt không chịu được đả kích phải nằm liệt giường, còn mỗi con bé nó còn nhỏ phải chăm sóc cho mẹ! – Nói đến đó chị Mai lại rưng rưng nước mắt nghỉ lại.
Từng câu từng chữ của chị Mai, Minh đau nhói, cái thứ cảm giác đầy tội lỗi quặn thắt con tim, anh không biết phải làm gì chỉ biết tự trách bản thân cùng những câu xin lỗi.
- Sau đó họ như thế nào rồi! – Minh cuối mặt không dấm nhìn.
- Hiền qua đời rồi bỏ lại con bé một mình bơ vơ, con bé cũng đã có người chăm sóc rồi, cậu tự đi mà làm!
Nghe đến đây anh bàng hoàng, anh nghẹn đắng, tôi lỗi do anh gây ra bóp chặt lấy cơ thể, nước mắt tuôn rơi, anh ngước ánh mắt lên hỏi.
- Vậy chị biết con bé được gửi ở đâu không!
- Con bé được sư cô trong tịnh xá NA nhận nuôi, cậu tự lo lấy tôi không muốn nói chuyện với người đàn ông vức bỏ gia đình nữa chào cậu.
Tiếng đóng cửa vang lên, anh thẫn thờ, lê thân mình bước trở lại vào trong căn nhà đã bỏ hoang ấy, Minh ngồi bệt xuống tựa lưng vào bức tường mà gặm nhấm những tội lỗi mà anh đã gây ra. Hôm sau anh lần mò theo địa chỉ xuống đến tịnh xá, anh ngập ngừng trước cửa nửa không muốn vào nửa lại muốn vào, Minh chỉ muốn được ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng của mình bây giờ sống ra sao. Cái tội lỗi hối hận làm Minh không dám đối mặt với con gái của mình. Nhìn hoài nhìn mãi từ bên ngoài nhưng vẫn không biết có nên vào không thì từ đằng sau lưng anh phát lên một giọng nói đầy hiền từ.
- Vị thí chủ này muốn tìm ai!
- Dạ con… con muốn tìm người tên Trần Thị Yến Mi, tầm mười tuổi ạ, sư có biết con bé không! – Minh vội vã hỏi.
- Ừ cô có biết, nhưng con bé đã chuyển lên chùa BL trên thành phố rồi.
- Con cảm ơn!
Sau khi biết được địa chỉ, ngày hôm sau anh bắt chuyến xe lên thành phố tìm đến chùa BL để tìm. Không như mong đợi, anh lại chẳng thể gặp đứa con gái yêu của mình, theo lời của sư cô anh lại tìm đến chùa BC thì mọi thứ dường như sụp đổ hoàn toàn, anh tuyệt vọng khi đứa con gái của mình đã có gia đình nhận nuôi và không muốn tiết lộ danh tính gia đình đó. Anh mất tất cả, buồn bã lê la khắp các con hẻm như một tên ăn mày. Suốt hai năm anh vẫn luôn sống trong sự dày vò mặc cảm về tội lỗi do mình gây ra, tóc đã bắt đầu có những sợi đã bạc màu, cơ thể cũng thiếu sức sống, nhìn từ bên ngoài Minh cứ như một ông lão gần sáu mươi, gầy gò ốm yếu. Xin được đồng tiền nào là anh lại đi mua rượu, có hôm say mèm đụng phải mấy thanh niên liền bị đánh bầm dập, nhưng Minh cảm thấy những thứ đó rất đáng cho cái tội lỗi của mình. Một hôm Minh cũng như bao ngày, anh đi mua rượu nhưng vì hôm ấy say quá anh lại va vào một cô bé đang đi ngược lại làm rớt chai rượu. Anh vội vã đùng tay luyến tiếc hốt vội mong có thể vớt vát được chút rượu còn xót lại. Mảnh vỡ thủy tinh làm đôi tay tóe máu, một bàn tay mềm mại nhỏ bé cùng nụ cười đầy tỏa nắng vang lên trước mặt.
- Hihi chú à đừng hốt nữa, dơ lắm đó, tay chú chảy máu rồi kìa, qua kia cháu băng bó cho!
Minh từ từ ngẩng đầu lên nhìn người con gái ấy, ánh mắt anh ngỡ ngàng, niềm mong đợi bấy lâu nay đã ở trước mắt của anh, cái dây chuyền có cái chìa khóa nhỏ nhắn mà trước đây anh từng làm cho hai đứa con gái. Nỗi đau cùng tội lỗi dâng trào, anh không dám nhìn người con gái ấy, anh quay lưng định chạy đi nhưng bàn tay cô bé đã nắm chặt lấy gọi.
- Chú ơi đừng sợ, tay chú máu không kìa, nghe cháu lại kia ngồi đi.
Giọng nói ấy làm đôi chân anh bất lực không còn sức lực mà chạy nữa, Minh lầm lũi bước theo ngồi xuống bên vệ đường. Cô bé gọi bác quản gia quay trở lại xe lấy cái hộp cứu thương mang đến, cố bé nhẹ nhàng làm sạch vết thương rất cẩn thận.
- Chú ơi sao lại dại dột đi hốt mảnh chai vậy. chú không thấy đau sao.
- Tại tại chú quên, cháu tên là gì! – Minh vẫn đưa ánh mắt ngắm nhìn đứa con gái mà đến mơ anh cũng mong muốn được gặp.
- Dạ cháu tên Mai Hoàng Yến Mi, chú cứ gọi cháu là Mi đi ạ! – Mi vẫn chăm chú vào vết thương trên tay.
Tuy tên của con gái mình đã thay đổi, nhưng anh vẫn chắc chắn rằng sợi dây chuyền kia cùng gương mặt rất giống người vợ đã qua đời. Minh mãi ngắm nhìn mà quên mất vết thương đã được băng bó xong xuôi.
- Chú ơi, chú ơi xong rồi nè!
Minh giật mình quay trở lại với hiện thực, bởi lúc này con gái của mình đã trưởng thành hơn trước, xinh đẹp quý phái, đối với anh bây giờ như thế đã đủ rồi. Minh đứng dậy rồi quay lưng định bước đi ngay.
- Chú ơi cầm ít tiền này mà trang trải cuộc sống nè chú! – Mi nhẹ nhàng dúi vào tay Minh.
- Không không cần đâu cháu, cái này chú tự lo được không sao.
- Chú cứ cầm đi cho cháu vui, nha cầm lấy đi! – Mi nở nụ cười năn nỉ.
- Vậy chú cảm ơn, nhưng nhiêu đây nhiều quá, chú thật sự không dám nhận hết.
- Không sao đâu, chú có việc làm gì không, hay là đến nhà cháu làm tài xế nhé, nhà cháu đang thiếu người làm tài xế đó chú.
Minh ngẫn ngơ, một phần muốn được ngắm nhìn đứa con gái của mình, một phần cảm thấy tội lỗi không dám đối mặt con bé. Nhưng nỗi nhớ của người cha bấy lâu nay, anh quyết định đồng ý. Mi đưa cho Minh địa chỉ rồi chào tạm biệt quay lưng bước lên xe ô tô rồi lao vút đi. Minh đứng đó, cố gắng ngắm nhìn con gái bé bỏng của mình, rỗi mỉm cười nhìn vào tờ giấy địa chỉ.
- Con gái mình có mái ấm rồi, Hiền à anh xin lỗi, xin lỗi hai mẹ con nhiều lắm!
Nước mắt Minh lại rơi, nỗi đau do bản thân mình gây ra, anh thật sự hối hận lắm. Trên xe, nước mắt của Mi đã rơi, nỗi nhớ cùng câu nói trước khi ra đi của mẹ lại hiện lên.
- Con gái à, mẹ xin lỗi đã không thể chăm sóc con sau này nữa, nếu con gặp lại bố, đừng hận ông ấy, đừng trách móc gì cả con nhé.
Mi đưa ánh mắt nhìn qua bên cửa kính, nươc mắt vẫn rơi.
- Bố à, con biết bố vẫn không chịu nhận đứa con gái này phải không, không sao con sẽ đợi được bố gọi con mà.