Chap 161:
Những ngày sắp đến tết, tôi chạy khắp nơi trong căn nhà tất bật dọn dẹp hết chỗ này đến chỗ nọ. Đến gần chiều tối mẹ tôi gọi.
- Bi hơi, hai anh em ra chợ mua chậu cây về trưng tết đi!
Tuy mệt nhưng cả hai anh em tôi chẳng dám từ chối, một lúc sau ông anh vác con xe máy ra.
- Xong chưa thằng kia, làm ăn lề mề ông cho mầy tự đi mua đấy! – Ông anh tôi đứng bên ngoài gầm rú.
- Ơ hay anh đợi em chút đã, anh mà còn hối nữa em mét chị An anh ăn hiếp em bây giờ! – Tôi tận dụng cái điểm yếu của ông anh.
- Này mầy chơi tao đấy hả, lẹ lên!
Một lúc sau cả hai đã có mặt tại chợ hoa, đi qua các khu bán tôi lại nhớ đến hình ảnh của những người con gái ấy. Năm trước tôi còn có những người con gái kề bên thật sung sướng biết bao. Năm nay đi chung với ông anh trai mắt dịch này toàn bị sai vặt không à. Sau khi hoàn thành công việc mẹ giao, tôi lững thững bước lên trên phòng mà nằm ườn ra, tôi cầm điện thoại lên bấm vào số của nàng, vẫn chỉ là những âm thanh không liên lạc được. Tôi thở dài rồi chìm vào giấc ngủ, đã lâu không còn mơ thấy nữa, nhưng lúc này nó lại đến, tôi choàng giật mình tỉnh dậy thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Alo!
- Thay đồ đi, tao đứng ở trước nhà mầy rồi nè! – Tiếng của thằng TS vang lên.
- Ừ đợi tao chút!
Một lúc sau tôi đã có mặt bên dưới, phía sau cùng có mấy đứa cờ hó đang nói chuyện rôm rã cả lên.
- Ê tụi bây định đi đâu thế! – Tôi ngơ ngác hỏi.
- Đi nhậu với đón giao thừa chứ đi đâu, lẹ lên đi mầy, làm ăn chán vờ lờ! – Thằng TS lườm tôi.
Tôi giật mình, những ngày qua cứ vùi đầu và công việc phụ nhà mà chẳng để ý đến hôm nay là giao thừa. Mới đó mà đã kết thúc một năm rồi, năm ngoái còn đi chung với những người con gái ấy, năm nay chỉ còn lại đám bạn bè này. Tôi vui vẻ rồi tót thẳng lên yên sau xe của thằng TS, năm nay nó cũng vậy sau khi chia tay với con Hiếu, cả hai đứa nó cũng mỗi người một nơi.
- Mầy có muốn quay lại với con Hiếu không!
- Mầy đừng nhắc nữa được không, hôm nay chỉ đi chơi thôi! – Nó rũ rượi cố né tránh câu hỏi ấy.
Tôi cũng hiểu ý của nó nên cũng im lặng, một lúc sau cả đám đã đến một quán nhậu trên đường NTT. Đúng là đêm giao thừa có khác, quán xá đông đúc rộn ràng hẳn lên, cả bọn cùng nhau ngồi vào bàn.
- Ủa hôm nay chỉ có mấy thằng đực rựa này thôi hả! – Tôi ngạc nhiên bởi nhóm này đi chơi luôn có mấy đứa con gái.
- Mợ mầy bọn nó theo trai đi chơi hết rồi! – Thằng Duy lên tiếng.
- Hề hề khỏi cần gái, ngồi đây ngắm mấy bàn bên cạnh là đủ rồi, kìa bàn bên kia đó, cả đống gái xinh kìa mầy! – Thằng Hùng dê vẫn máu tia gái nổi lên.
Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ, bàn bên ấy đúng là rất nhiều đứa con gái ăn mặt rất chi là thiếu vải, tóc tai đủ màu các kiểu, nhưng rồi ánh mắt tôi dường như dừng lại ở một người bên trong ấy và người ấy cũng nhìn thấy tôi. Phát đừng dậy rồi bước sang bên bàn của đám bọn tôi.
- A chào T đã lâu không gặp, chào các bạn! – Nó đưa tay khoát lên cổ tôi.
Tôi giật mình, ánh mắt có chút e dè, không biết thằng Phát sẽ định làm gì tiếp theo.
- Đây là Phát bạn học cùng cấp hai với mình! – Tôi mở lời.
- Chào bạn, bọn mình là bạn cấp ba của T! – Thằng TS đưa tay ra.
Thằng Phát chả thèm để ý lời của thằng TS.
- Sao bàn của mầy thiếu gái thế có cần tao gọi mấy đứa bên kia qua tiếp không! – Nó nở nụ cười.
- À không cần đâu bạn ơi! – Thằng TS nhanh chóng mở lời từ chối.
- Mình không hỏi bạn, mình hỏi bạn T mà! – Nó nở nụ cười mỉa mai.
- Ừ bọn mình không cần đâu, cảm ơn Phát đã sang đây! – Tôi cảm thấy không ổn liền chen vào nói luôn.
- Ừ cần thì mình gọi cái đám con gái kia qua tiếp các bạn nhé, thôi mình đi đây.
Nó đứng đậy nở nụ cười đầy nham hiểm, trước khi đi nó không quên cuối xuống nói thật nhỏ mà chỉ mỗi tôi nghe được.
- Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu!
Nó quay người trở về lại bàn cùng nụ cười vang lên giữa đám đông. Đám bạn của tôi bực bội đập mạnh xuống bàn.
- Mợ nó bạn mầy đó hả, sao chẳng coi ai ra gì thế! – Thằng Duy vẫn máu nóng.
- Bọn bây đừng xen vào, thằng Hưng còn gọi nó là đại ca đấy, kệ đi lên ly! – Tôi cố gắng đánh trống lãng sang chuyện khác.
Cả bọn nhìn nhau rồi cũng gạt bỏ chuyện vừa rồi sang một bên. Nhậu chán chê thì cũng là lúc thời gian đêm giao thừa đến, cả đám vẫn như năm ngoái kéo nhau ra gò đất ấy để xem những màn bắn phao hoa kết thúc thêm một năm nữa. Tôi lặng lẽ bước đến chỗ cũ, chỗ ấy năm ngoái đã cùng với nàng ngắm nhìn từng chùm pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời, còn bây giờ chỉ còn một mình tôi với những kỷ niệm. Giây phút đếm ngược lại vang lên, tôi lặng lẽ cầm điện thoại đưa lên.
- Bùm… bùm… bùm! – Từng chùm pháo hoa thi nhau tỏa sáng trên bầu trời đêm
Vẫn như mọi năm, những tin nhắn chúc nhau một năm mới an lành thi nhau vang lên, xung quanh là những cặp đôi đang tay trong tay cùng nhau ngắm nhìn cái đẹp đẽ nhất của pháo hoa. Đám bạn của tôi cũng hân hoan hò reo theo từng tiếng nổ, lại một mùa xuân nữa đến với tất cả mọi người, chào tạm biệt năm cũ nhé. Tôi lặng lẽ quay xong rồi gửi tin nhắn cho hai người con gái nhưng nội dung lại khác nhau.
- Chúc mừng năm mới Trinh nhé, cảm ơn những ngày qua Trinh vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho mình, năm mới vui vẻ.
Tin nhắn được gửi đi, rồi đến người con gái tôi yêu.
- Năm nay anh không được cùng em ngắm pháo hoa, anh nhớ em nhiều lắm, anh lo lắng lắm, những ngày qua anh không liên lạc được với em, anh có rất nhiều điều muốn nói với em, muốn biết em như thế nào rồi, anh không biết em có nhận được tin nhắn này không, nhưng anh muốn em biết rằng chúc em năm mới vui vẻ, người anh yêu.
Tôi vẫn gửi đi nhưng không biết nàng có nhận được tin nhắn ấy không. Giữa bao tiếng cười nói của mọi người, giữa những nụ cười của đám bạn bên cạnh, giữa không gian náo nhiệt của đêm giao thừa, tôi đã cảm nhận được sự thiếu vắng của nụ cười ấy, hơi ấm của người con gái tôi yêu. Thở dài cho sự nhớ nhung được vơi đi, tôi lại bước đến đám bạn của mình rồi cùng nhau trở về nhà cùng những người thân. Ở một bệnh viện.
- Em gái à, cậu ta chúc em năm mới này, mau tỉnh dậy nhé! – Một người thanh niên cầm điện thoại đưa ra cho người con gái đang nhắm mắt.
Người thanh niên ấy khẽ thở dài rồi lại tắt nguồn đi quay sang hỏi bác sĩ.
- Bác sĩ ơi, tình hình trong khoảng thời gian còn lại em gái tôi có thể tỉnh lại được không.
- Chúng tôi chỉ có thể kéo dài thêm một năm nữa thôi, còn lại vẫn phải trông chờ vào nghị lực của cháu, gia đình mình nên chuẩn bị đi thì hơn.
Trong căn phòng bệnh viện, chỉ còn lại một người con trai với vẻ mặt u buồn cùng tiếng khóc của người mẹ bên cạnh người con gái ấy.