Chap 111:
Qua cây cầu được lót mấy miếng ván gỗ bắc sang bên bờ sông, tôi cùng mọi người đi thêm một đoạn nữa thì tới, ngôi nhà được làm bằng đất, bên trên là mái được lợp bằng những tán lá dừa xếp lên nhau, giữa sân là những đàn gà đang nô đùa. Một nơi sống thật giản dị hiện ra, những ký ức một thời lại ùa về, nhà vẫn như thế, còn bà Chín đang đứng trước của bước ra đã già đi theo thời gian, mái tóc đã bạc màu.
- Cha nội ơi lâu lắm mới thấy chị hai cùng với gia đình về này! – Bà Chín đi ra rồi ôm lấy bà nội.
Nội tôi là dâu trưởng nên gọi là hai.
- Còn thằng Thưởng này (tên bố tôi), mấy năm không về chơi với tao à nhen!
- Cô Chín con bận lo làm ăn chứ, không làm đói sao hề hề, phải không cô! – Bố tôi lại bông đùa.
- Còn đây là! – Bà Chín quay sang nhìn tôi.
- Cô không nhớ à, nó là! – Bố tôi nói nhưng bà Chín đã cắt đi.
- Để tao nhớ đã nào!
Bà Chín nhìn từ đầu tới chân, tôi biết đã từ rất lâu rồi tôi chưa về từ cái ngày còn lóc nhóc đi phá vườn phá cả cái xóm này thì giờ cũng đã gần tám năm rồi.
- Đây đây có phải thằng T không, hồi nó về đây nó còn bé tý teo à, giờ đã cao to trưởng thành như vầy rồi à! – Bà Chín vừa nói vừa nghẹn ngào.
Tôi và bà ôm lấy, bà Chín đã già hơn, mái tóc cũng không còn đen như xưa nữa giờ đã chuyển sang màu của tuổi già, nhìn bà ấy đơn côi một mình trong căn nhà ấy mà nước mắt tôi đã rơi.
- Dạ là con đây bà Chín ơi, xin lỗi đã lâu cháu không về chơi với bà, cháu xin lỗi! – Tôi nấc nghẹn nói hết những lời của mình.
- Không sao không sao, về thăm bà là bà mừng lắm rồi, lớn rồi khóc cái gì, bà vui bà vui mà.
Những cái ôm đầy yêu thương cùng với bà ấy rồi từ từ buông ra, bà quay sang nhìn vào hai người con gái đầy xinh đẹp đang đứng phía sau lưng tôi.
- Hai cháu gái lại đây cho bà xem nào!
Bà Chín nhẹ nhàng vẫy tay gọi hai người con gái ấy tới.
- Dạ cháu giới thiệu với bà dây là Trinh và đây là Mi, họ là bạn cháu ạ, do gia đình có công việc nên ở nhà cháu để tiện đi học đó bà.
-Dạ cháu chào bà ạ! – Hai nàng lễ phép chào.
- Chà hai cháu đẹp gái lắm đó, thằng T nó có ăn hiếp hai bọn cháu không, chứ hồi nhỏ là nó quậy banh cả cái xóm này đó!
- Dạ không có đâu bà, đối với bọn cháu T ngoan hiền lắm bà ạ.
- Ừ, thôi mọi người vào nhà nghỉ ngơi đi, T dẫn hai bạn ra sau nhà rửa ráy tay chân cho sạch sẽ đi.
Tôi đưa hai người con gái ấy bước vào ngôi nhà đầy kỷ niệm thời còn thơ ấu, ngôi nhà vẫn như thế, mọi đồ vật vẫn giữ nguyên, và luôn có một điều làm tôi luôn thấy thương bà Chín trong căn nhà này, đó chính là nhà bà không có tivi nào cả, bà ấy chỉ lặng lẽ một mình suốt mấy chục năm chỉ đi làm rồi về nghỉ ngơi, không như bọn tôi điện thoại rồi tới ti vi đều có đầy đủ. Bước ra phía sau nhà, căn vườn nhỏ của bà vẫn như xưa, hình ảnh một cậu con trai vừa ngủ trưa dậy rồi cầm cái gậy ra sau vườn mà đập phá như đang đánh giặc ấy lại hiện ra. Cảm giác nhung nhớ thời thơ ấu hiện về khẽ nhói trong tâm hồn tôi.
- Qua đây rửa tay chân đi nè, đồ đạc xíu nữa mình dọn cho! – Tôi nói.
- Hi hi anh à bà ấy hiền từ và vui tính quá à! – Nàng chạy lại hí hửng đưa tay ra cho tôi xối nước lên.
- T ơi cái này sao nó ngộ ngộ thế! – Tiếng của Trinh bên mấy cái lu.
- À lu lọc nước đó, để được nước sạch mà mình đang rửa tay thì phải đi bộ qua mấy cánh đồng bên kia để lấy về đó.
Nghe tôi nói xong hai người con gái không dám lảng phí nước vào việc rửa ráy tay chân nữa.
- Thế thì vất vả lắm, như thế này thì! – Nàng nhìn chằm chằm vào cái lu nước sạch.
- Không sao đâu cứ rửa đi, xíu nữa đi với anh lấy nước bù lại cũng được mà, chứ không rửa bà Chín buồn đó.
- Dạ hihi! – Nàng lại nở nụ cười rồi lại tinh nghịch đợi tôi xối nước.
Để có nước sạch ở đây phải lọc nước qua những cái lu như thế này mới có nước dùng hay nấu ăn được, trời mưa thì không sao chứ trời nắng nóng thì công nhận cực khổ thật vì nước nhiễm phèn không dùng trực tiếp được. Rửa ráy sạch sẽ, tôi đưa hai người con gái lên cái phản gỗ ở gian thờ cũng là gian để đón khách. Tôi đến bên bàn thờ cắm lấy nén nhang rồi quay qua với mấy nàng.
- Hai người thay đồ rồi đi lấy nước nhé. Mình ra ngoài đợi.
- Thế không đứng đây luôn đi anh hihi! – Nàng lém lỉnh trêu tôi.
- Anh đâu có dại đâu hề hề!
Tôi nói xong tót thẳng ra bên ngoài sân, cón chó hình như nó vẫn còn nhớ tới tôi liền ngoe ngẩy đuôi chạy tới.
- Chả hồi tao đến đây thì mầy còn là con cún con đen xì xì, giờ nhìn vạm vỡ hẳn luôn nhỉ.
Tôi đưa tay vuốt ve nó rồi nhìn vào bên gian bếp ở đó đã có bà nội tôi ngồi nói chuyện với bà Chín trông rất vui vẻ, còn bố chắc lại sang nhà bà Bốn rồi. Đợi một lúc thì hai nàng đã bước ra bên ngoài cùng quần jean xám dài với áo thun cách điệu màu đen.
- Hihi đi thôi anh!
Tôi chạy lại cầm lấy hai xô nước với đòn gánh bước đi, hai bên đường ra ngoài cổng là những cây hoa cẩm tú cầu đang nở rộ đẹp đẽ làm con đường thêm đầy màu sắc. Tôi đưa họ qua cái đập nước nhỏ gập gềnh.
- Cẩn thận đấy hơi trơn xíu đó! – Tôi quay sang nói.
Sau một hồi chật vật cũng đã lên trên, cánh đổng bạt ngàn cũng những con cò đi kiếm ăn đang chao lượn là tôi cảm thấy thoải mái biết bao. Đi men theo con suối nhỏ thì cũng đã đến bên cái hồ nước nhân tạo hiện ra, hai người con gái chạy lên phía trước đưa tay xuống đùa nghịch với dòng nước mát lạnh, trong xanh. Mới đây trước kia tôi còn lẽo đẽo theo sau bà Chín đi lấy nước, đến bây giờ tôi đã có thể tự tay làm lấy thật hoài niệm bao nhiêu. Múc được hai xô thì cũng là lúc nhìn cái quãng đường mà tôi não nề cả người, không ngờ nó bây giờ lại khó khăn đến thế, đôi khi tôi còn mém trượt chân xuống ruộng nữa. Chợt con chó nhà bà Chín chạy đến rồi kéo ống quần, tôi đi theo nó thì mới biết nó đang chỉ cho tôi con đường khác để về cho dễ dàng hơn, hai nàng thích thú đi theo nó.
- T ơi con chó khôn quá vậy! – Trinh hí hửng nhìn theo nó.
- Có biết đâu, hồi xưa nó đần lắm, toàn chui qua bụi cây đi chơi cả ngày mới về.
Tôi thầm cảm ơn con chó đã dẫn tôi đi con đường thoải mái hơn nhiều. Về đến nơi mà tôi muốn vẹo luôn cái vai, đúng là mỗi lần đi lấy nước là cực khổ thật. Nhìn theo bóng dáng hai người con gái cùng nụ cười trên môi đang đổ từng gáo nước vào, họ bây giờ đã biết thế nào là quê, thế nào là cuộc sống không có những thứ hiện đại sẵn có, thật thanh thản biết bao.