Nam Cung gia…
Vị thầy pháp sau khi nói ra hết những điều liên quan đến xà vương trong truyền thuyết, định xoay lưng hướng ra phía cửa thì bên tai truyền đến giọng nói của người đằng sau. Nam Cung Thống vẻ mặt rất đỗi tin tưởng về những gì mà vị thầy pháp này tiên đoán mà ngỏ ý mời ông ở lại giúp đỡ:
- “Tôi quả thật rất muốn tóm được xà vương trong tay. Không ngờ hắn lại là dị nhân. Trông lão đây rất giỏi về thuật chú, vậy…có cách nào khiến xà vương lộ rõ con người của hắn để tôi có thể dễ dàng thu phục không?”
Nghe đến đây, vị thầy pháp khẽ nhếch môi cười nhạt. Dường như ông ta cảm nhận được đều gì đó mà tỏ ra bí ẩn rồi đi vòng quanh ngôi biệt thự, sau đó gõ mạnh chiếc gậy gỗ xuống sàn nhà, cất giọng nói lớn:
- “Oan gia, đúng là oan gia. Kẻ thù truyền kiếp cuối cùng cũng gặp lại nhau.”
Trước những lời này khiến Nam Cung Thống vô cùng khó hiểu mà nhướng mày, trầm giọng hỏi:
- “Oan gia? Ý của lão là sao chứ?”
Vị thầy pháp bỗng chốc trở nên trầm ngâm, sau đó chậm rãi kể lại:
- “Ta tên là Alan, là người am hiểu về tà thuật và bùa chú. Thật ra khi trước, sư tổ của ta chính là người đã giúp Nam Cung gia tiêu diệt xà vương 1000 năm tuổi. Đó cũng chính là xà vương đầu tiên và mạnh nhất của Xà tộc. Nhưng chẳng hiểu nguyên do gì, đến lượt sư phụ ta lại không đồng ý, tiếp tục ở lại giúp đỡ dòng họ Nam Cung trong việc tiêu diệt xà vương, mà quyết định lên núi sống ẩn dật, đến giờ không rõ tung tích.”
Ngay lập tức, Nam Cung Thống dõng dạc lên tiếng cắt ngang, ông thắc mắc hỏi:
- “Vậy… tại sao lão lại muốn giúp tôi chứ?”
Nghe hỏi, người phía trước cất giọng nhàn nhạt đáp:
- “Bởi vì, chính Xà tộc đã hại chết cha mẹ của ta. Chính vì vậy, xuyên suốt mấy mươi năm, ta đã khổ luyện và tìm hiểu rất kĩ về tà chú trấn áp được sức mạnh của xà vương, để có thể diệt cỏ tận gốc. Giúp ta phục thù cho cha mẹ của mình và cho cả những con người vô tội bị xà vương cắn chết trong rừng.”
Đang nói, vị thầy pháp bất ngờ nhắm nghiền mắt. Dường như ông ta cảm nhận được điều gì đó, một lúc sau mở bừng mắt, phá lên cười lớn:
- “Chính là nó. Quyển chú ma thuật. Nó hiện tại đang ở rất gần quanh đâu đó ở nơi này.”
- “Quyển chú ma thuật?”
Nam Cung Thống lẩm bẩm trong miệng. Lúc lâu sau, ông ta chợt nhớ đến sự xuất hiện đầy bí ẩn của một quyển sổ nhỏ được phát hiện ở trong ngôi mộ cổ mà gấp gáp ra lệnh cho người mang nó đến để chính tay để cho pháp sư Alan kiểm tra. Quyển sổ được cất vào bên trong một chiếc rương làm bằng loại gỗ quý hiếm và đắc tiền. Ngay khi nó được mở ra, lão thầy pháp nhanh chóng mở ra xem thử. Ánh mắt lão ta bỗng sáng bừng ngay khi nhìn những dòng chữ ngoằn ngoèo bên trong quyển sổ, mà phá lên cười thích thú nói:
- “Chính là nó. Quyển chú ma thuật. Một trong những điều kiện cần thiết trong việc đánh bại xà vương.”
Nghe đến đây khiến Nam Cung Thống có lại hi vọng mà mừng rỡ nói:
- “Thật sao? Vậy…sớm muộn gì, tôi cũng sẽ thu phục được xà vương và lấy nọc độc từ hắn để điều chế thuốc, có đúng không?”
Nghe câu hỏi này khiến nụ cười trên môi Alan phút chốc tắt hẳn. Ông ta đột nhiên trở nên trầm tư mà nhìn thẳng vào mắt của Nam Cung Thống, nghiêm giọng nói:
- “Như những lời khi nãy tôi đã nói với ngài rằng xà vương còn có một vị cứu tinh. Người đó chính là lá chắn bảo vệ cho hắn tránh khỏi sức mạnh của quyển chú ma thuật.”
Liền lập tức, Nam Cung Thống vẻ mặt cương quyết, trầm giọng tiếp lời:
- “Vậy chỉ cần bắt cóc vị cứu tinh của xà vương sẽ khiến hắn trở nên hoang mang, lo lắng mà lần mò khắp nơi để tìm kiếm. Việc này không chỉ khiến hắn để lộ ra thân phận thật sự, mà còn là cơ hội để chúng ta có thể khử trừ hắn một cách dễ dàng.”
Dứt lời, Nam Cung Thống nhìn người đối diện, tỏ ý hiểu nhau mà mỉm cười đắc ý.
Vẫn như mọi lần, sau khi cảm nhận muôn thú trong rừng sắp gặp nguy hiểm bởi đám thợ săn. Với trách nhiệm của một xà vương, Lục Tây buộc phải biến thành hình dạng hắc xà khổng lồ mà phút chốc rời khỏi Lục gia. Tuy nhiên, quá trình biến hình này của anh, toàn bộ đã bị Mạc Phi núp sẵn trong tủ áo chứng kiến. Cô trợn tròn mắt mà kịp thời đưa tay bịt miệng lại, tránh bị phát ra tiếng động nhằm thu hút sự chú ý của người ở phía ngoài. Ngay sau khi hắc xà rời khỏi, hai mắt vốn đang ngân ngấn nước của Mạc Phi lúc này không kiềm được nữa mới tuôn trào nghẹn ngào khóc:
- “Những gì mình tình cờ nghe được vào tối hôm đó là thật. Lục Tây là nửa người nửa thú sao?”