Ngay lập tức, Lâm Quân Hạo khôi phục lại dáng vẻ của mình, liền sau đó không quên hướng mắt nhìn về phía Lục Tây, cất giọng nói:
- “Không còn chuyện gì nữa, con xin phép trở về nhà. Hai người cứ tiếp tục trò chuyện đi ha.”
Dứt lời, Lâm Quân Hạo nhanh tiến ra phía cửa lớn. Trước khi rời đi, anh không quên truyền tín hiệu nhắn nhủ đến Lục Tây mà không để cho người gần đó nghe thấy.
- “Mạc Phi bị kẻ xấu đánh ngất xỉu, tôi cũng chỉ mới phát hiện gần đây. Mặc dù không có chứng cứ, nhưng tôi tin rằng là do đám người của Nam Cung Thống gây ra.”
- “Tôi biết. Cô ấy gặp phải chuyện như vậy cũng chỉ vì bảo vệ Dennis.”
Nghe đến đây khiến Lâm Quân Hạo có chút tức giận, rất muốn xoay người lại, lớn tiếng mắng người ở sau nhưng lại nhớ đến sự hiện diện của Lục phu nhân nên thôi. Anh chỉ ấm ức mà mắng Lục Tây thông qua tín hiệu giao tiếp đặc biệt của cả hai:
- “Lục Tây, tại sao cậu lại liều mạng đến như vậy hả? Thật uổng công tôi đã tìm cho cậu một nơi an toàn để dưỡng sức.”
- “Tôi xin lỗi, chỉ vì tôi quá nhớ Mạc Phi cho nên mới quyết định trở về Lục gia kiểm tra tình hình của cô ấy.”
Tên xà vương này rốt cuộc đã yêu Mạc Phi đến mức không màng đến mạng sống của mình rồi. Lâm Quân Hạo thở dài bất lực, liền sau đó nhanh chóng ngồi vào trong chiếc xe đã đậu chờ sẵn ngay trước cổng lớn, sau đó lên ga rời khỏi.
Lục Tây ánh mắt trầm tư, hướng nhìn Lục phu nhân chằm chằm mà không nói không rằng, chậm rãi tiến lên trên lầu tìm Mạc Phi. Ngay khi anh mới bước lên được vài bậc thang, bên tai lúc này truyền đến giọng nói của người ở phía sau lưng. Lục phu nhân giọng nói nghiêm túc, không quên nhấn mạnh từng chữ:
- “Chắc hẳn con cũng đã nghe về số mệnh của vị cứu tinh. Mẹ hi vọng, con sớm ngày lấy được viên ngọc hộ thân trong người con gái ấy. Nếu không, đích thân mẹ sẽ ra tay.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lục Tây bỗng tối sầm lại. Anh không đáp mà chỉ im lặng, sau đó dõng dạc tiến lên trên lầu. Lục phu nhân lúc này cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ dõi mắt nhìn theo bóng lưng con trai mình đang tiến về căn phòng ở phía trên lầu.
Cạch…
- “Mạc Phi.”
Cánh cửa vừa mở, Lục Tây hớt hải chạy vào trong đã nhìn thấy người con gái mà mình yêu vẫn còn đang trong trạng thái bất tỉnh, hiện đã được đắp chăn, nằm yên trên giường. Ngay lập tức, anh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Mạc Phi mà kiểm tra phần gáy. Quả thực, cô bị đám người khi ấy ra tay bất ngờ đến giờ phần gáy vẫn còn in hằn vết bàn tay khiến thâm tâm Lục Tây không khỏi chua xót. Ngay khi anh định dùng sức mạnh của xà vương để chữa lành thì người con gái lúc này khẽ vươn người ngồi dậy, trong trạng thái vẫn còn mơ hồ, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm nói:
- “Dennis, chị nhất định sẽ bảo vệ cho em. Dennis là thú cưng mà Lục Tây yêu quý nhất, cho nên đối với chị, sinh mạng của em cũng rất quan trọng.”
Nghe những lời này khiến Lục Tây vô cùng xúc động. Mặc dù Mạc Phi chưa biết thân phận xà vương của anh. Thế nhưng, cô đã từng nhìn thấy anh trong dáng vẻ Dennis. Mạc Phi không những không tỏ ra sợ hãi mà còn bất chấp tất cả để bảo vệ cho Dennis được an toàn.
- “Mạc Phi, anh quay trở về rồi.”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến Mạc Phi bỗng chốc trở nên tỉnh táo mà mở bừng mắt nhìn vào gương mặt anh tuấn của người trước mặt mình. Khóe môi cô bất giác nở nụ cười hạnh phúc, lập tức vòng tay ôm chầm lấy Lục Tây, nghẹn ngào nói:
- “Lục Tây, Dennis bị kẻ xấu bắn trúng, chảy rất nhiều máu…anh…anh mau cứu Dennis đi.”
Chưa đợi cô nói thêm, liền lập tức, Lục Tây khẽ nâng chiếc cằm nhỏ của thiếu nữ, sau đó đưa mặt mình tiến sát lại gần cánh môi cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lấy khiến Mạc Phi chưa kịp phản ứng, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi im trên giường, mặc cho hơi thở nóng ấm từ khoang miệng của đối phương dần dần truyền sâu vào bên trong chiếc miệng nhỏ của cô. Hai đầu lưỡi linh hoạt của cả hai khẽ quấn lấy nhau mà trêu đùa ở bên trong. Cánh môi bên ngoài không ngừng mút chặt lấy đối phương như không muốn tách rời. Ánh mắt Mạc Phi chưa kịp tỉnh táo đã trở về trạng thái mơ màng, đắm chìm vào dư vị ngọt ngào của nụ hôn từ phía Lục Tây. Cảm giác chiếm hữu này không ai khác chính là anh.