Bốp bốp...
Tiếng bạt tay hướng thẳng vào mặt hai tên thuộc hạ khiến bọn chúng ngã sõng soài ra đất. Nam Cung Thống nhìn thấy lọ bột sớm chỉ còn sót lại chút ít mà tức giận ném mạnh xuống đất khiến nó vỡ toang. Ông ta nghiến răng, đanh giọng mắng:
- "Lũ vô dụng. Xà vương đã trúng thứ bột đó, chỉ cần bọn bây vác xác nó về đây cho tao cũng không làm được. Bỏ lỡ cơ hội lần này, có biết sau này sẽ rất khó để dụ xà vương xuất hiện không hả?"
Liền lập tức, một tên thuộc hạ cuống cuồng đứng bật dậy, chắp tay hoảng sợ, lắp bắp nói:
- "Ngài Nam Cung, những gì bọn tôi kể lại đều là sự thật. Trong lúc sắp sửa khiêng xác của xà vương về, bỗng từ đâu xuất hiện một bầy sói dữ tợn xông đến, định vồ lấy chúng tôi."
Nghe đến đây khiến Nam Cung Thống càng thêm tức giận mà giơ cao chân, đá mạnh vào mặt của tên thuộc hạ khiến hắn phun trào máu tươi, ông lạnh giọng ra lệnh:
"Chúng mày, bằng mọi giá phải mang xác của xà vương về đây cho tao." "Dạ...Dạ..thưa ngài Nam Cung." Nói rồi, cả hai tên lật đật đứng bật dậy mà nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Sau khi bóng người khuất dạng, Nam Cung Thống tức giận đập mạnh tay lên bàn. Hai mắt ông ta trợn tròn ngay khi nhận ra làn da thịt của mình đã có dấu hiệu thay đối. Bàn tay bắt đầu nổi đẩy gân cùng nếp nhăn đang dẫn hiện rõ lên trên mà lập tức chạy đến phía chiếc gương lớn cạnh tủ để kiểm tra. Ngay khi nhìn thấy vài sợi tóc bạc trên tóc khiến ông ta như sắp phát điên mà gào thét thật lớn:
- "Không thể như vậy được. Mình không thể già dần như vậy được. Xà vương, nhất định bằng mọi giá, mình phải lấy được nọc độc của xà vương."
Biệt thự Lục gia...
Lục Tây sau khi bị trúng chất bột kì lạ mà thi thoảng cảm thấy có chút choáng người mặc dù hiện tại anh đã quay trở về hình dạng con người hoàn toàn.
Ngay khi đang mở cửa bước vào phòng nghỉ ngơi, bất ngờ, cả người anh trở bên mất thăng bằng mà lập tức bước đi loạng choạng. Mạc Phi từ xa nhìn thấy liền hớt hải chạy đến đỡ lấy người đàn ông mà lo lắng hỏi:
- "'Lục Tây, anh...anh có sao không?"
Hai mắt Lục Tây lúc này trở nên mơ màng. Gương mặt anh đỏ bừng như bị thiêu đốt ở bên trong nội tạng. Quả thật, thứ bột kì lạ đó đến bây giờ vẫn ảnh hưởng lên da thịt anh. Liền lập tức, anh bất giác khẽ rên lên vì đau đớn, vầng trán nhăn nhó đến mức nổi cả gân xanh, giọng thều thào, mệt mỏi nói:
"Mạc Phi..em...em dìu anh nằm lên giường nghỉ ngơi có được không?" "Được rồi. Bước chẩm chậm thôi." Mạc Phi cần thận dìu Lục Tây đi về phía giường. Ngay khi vừa đến nơi, anh lập tức ngã người xuống giường, đưa tay cởi bỏ chiếc áo thun trên người ra khỏi, sau đó nằm ngửa lưng, giọng khàn đục nói với người đang đứng nhìn ngơ ngác:
- "Mạc Phi, giúp anh giảm nhiệt độ xuống thấp nhất có thể được không?"
Ngay lập tức, Mạc Phi hướng mắt nhìn về phía máy điều hòa lúc này sớm đã ở mức 19 độ mà lắc đầu từ chối:
- "Nhưng nếu giảm nữa anh sẽ bị cảm mất."
Ngay khi cô vừa nói dứt câu liền hốt hoảng, hét toáng lên ngay khi nhìn thấy người phía giường lúc này vì cơn thiêu đốt trong người, phút chốc đã cởi đi chiếc quẩn dài phía dưới thân khiến cô lúng túng, lập tức đưa tay che mắt, lắp bắp nói:
- "'Lục Tây, anh bị làm sao thế?"
Graaaaaaa…
Tiếng gào thét đầy thảm thiết của người đàn ông đang quằn quại trên giường khiến Mạc Phi vô cùng sợ hãi mà vội vàng chạy lại gần, nhỏ giọng hỏi han không ngừng:
- "Lục Tây, anh...anh đừng làm tôi sợ."
Ngay khi cô vừa nói dứt câu liền nhìn thấy lớp vảy rắn dần dần hiện ra trên cơ thể của Lục Tây mà trợn tròn mắt, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên, khó hiểu hỏi:
- "'Lục Tây, da..da của anh tại sao lại nổi sần như vảy rắn thế."
Cả người Lục Tây lúc này đã nhiều nhại mổ hôi. Anh nghiến răng, cố gắng kiềm chế việc biến thành rắn trước mặt Mạc Phi. Liền lập tức, anh bất ngờ vòng tay ra sau gáy người trước mặt mà kéo cô xuống, cuồng nhiệt hôn lấy cánh môi anh đào của người con gái khiến cô có chút hoảng sợ mà ra sức vùng vẫy.
- "Lục Tây, anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra.... ưm...ưm.."
Mặc cho cô ra sức kháng cự, thế nhưng người phía giường vẫn dùng tay giữ chặt lấy gáy cô mà cuồng nhiệt hôn lấy. Một lúc lâu sau, anh mạnh tay xé rách đi chiếc áo thun của người con gái khiến cô hoảng sợ mà la lên:
"'Lục Tây, anh…..anh….ưm…" "Xin lỗi em Mạc Phi, nhưng anh không thể kiềm chế bản thân được nữa. Dường như chỉ có em, mới có thể ngăn anh trở thành hình dạng hắc xà."