*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cá Mặn
“Đỗ Tinh Hà, em muốn cùng anh ở bên nhau không?”
Ngày hôm sau Đỗ Tinh Hà dậy rất sớm. Hắn muốn trốn tránh Văn Cữu, để Văn Cữu muốn tìm hắn nói chuyện cũng không có cách nào bắt được hắn.
Cuối cùng Văn Cữu thở dài, thôi, cậu ấy thẹn thùng, dù sao kiểu gì vẫn phải cùng mình đón Thất Tịch.
Sau khi trở về Đỗ Tinh Hà định bay cái vèo lên xe ngồi với Trình Vong, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Văn Cữu nhanh tay giữ chặt góc áo hắn, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho.
Về nhà Đỗ Tinh Hà vẫn không chịu gặp anh, gửi tin nhắn cũng không thấy rep, không biết ở nhà đang làm gì.
Đỗ Tinh Hà quả thật rất xấu hổ, cảm thấy chút tâm tư của mình bị bại lộ trước mặt đối thủ một mất một còn thật không còn chỗ dung thân. Nhưng tưởng tượng mình cùng Văn Cữu ra ngoài chơi Thất Tịch hắn lại không thể kiềm chế mà hưng phấn.
Ngày hôm sau Diệp Triều đến đưa đồ ăn cho Đỗ Tinh Hà, mở cửa liền thấy hắn nằm liệt bên dưới sô pha, chính xác mà nói một chân để trên sô pha, một chân để thõng bên dưới.
Diệp Triều khiếp sợ, tưởng hắn bị bệnh gì, đem cơm hộp để trên tủ giày liền đi qua: “Tinh Hà cậu làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ, tôi gọi cấp cứu cho cậu ngay.”
Đỗ Tinh Hà chả bị gì cả, hắn chỉ là đang ngủ thôi. Tuy rằng tư thế ngủ không lịch sự gì mấy nhưng hắn thật sự bị Diệp Triều dọa, di động cũng sắp rớt: “Làm gì? Tôi chỉ ngủ một giấc thôi.”
Diệp Triều lúc này mới yên lòng, đỡ hắn ngồi lên ghế, nhìn hắn vì ngủ sai tư thế mà đau eo, tay xoa eo không ngừng, nhịn không được mở miệng: “Tinh Hà, cậu có biết cái giường dùng để ngủ hay không.”
Đây là một câu trần thuật.
Đỗ Tinh Hà dừng động tác, sau đó ném cái gối bên cạnh vào mặt Diệp Triều: “Cần anh dạy tôi sao? Hôm qua tôi ngồi suy nghĩ không cẩn thận ngủ quên thôi, chắc là tự mình rơi xuống dưới.”
Diệp Triều mặt đầy ý cười thả cái gối lại: “Nghĩ hẹn hò với thầy Văn như thế nào sao?”
Đỗ Tinh Hà ngây ngẩn cả người: “Sao anh biết?”
“Cậu về không chịu liên lạc với thầy Văn, thầy Văn phải gọi điện thoại tới cho tôi.” Diệp Triều giơ điện thoại lên ý bảo hắn xem.
Đỗ Tinh Hà thầm nghĩ, quả nhiên hai người này lén lút sau lưng hắn! Hắn ngồi nghiêm chỉnh, không muốn thừa nhận ra ngoài hẹn hò với Văn Cữu trong ngày Thất Tịch, mạnh miệng nói: “Hẹn cái gì hò, chẳng qua là bạn tốt tụ tập mà thôi.”
Diệp Triều không nói lời nào, chỉ là hơi khinh thường nhìn hắn một cái, trên mặt viết rõ quỷ mới tin cậu.
Đỗ Tinh Hà ăn cơm xong, Diệp Triều ngồi ở trên sô pha chơi game với hắn, tâm tư của hắn căn bản không ở trong trò chơi, bị knock out liên tục, Diệp Triều không thể nhịn được nữa, còn liên tục như vậy sớm muộn gì cũng bị report.
Anh giựt lấy di động của Đỗ Tinh Hà: “Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Còn muốn dùng cái tài khoản này nữa không! Sao toàn đưa đầu cho người ta bắn hoài vậy, lúc địch mò tới cậu đứng đó cho người ta bắn luôn đi.”
Đỗ Tinh Hà out game, do dự ấp úng mở miệng: “Anh nói xem cùng Văn Cữu ra ngoài hẹn…… tụ tập cần phải chuẩn bị cái gì?”
Diệp Triều liếc xéo hắn một cái, đúng là không biết phấn đấu, cùng Văn Cữu hẹn hò còn căng thẳng như vậy: “Cậu căng thẳng cái gì, muốn căng thẳng cũng phải là thầy Văn căng thẳng chứ!”
Diệp Triều hơi trợn mắt, cũng chỉ có Đỗ Tinh Hà nhìn không ra ý tứ của Văn Cữu, người sáng suốt liếc mắt một cái là biết ngay Văn Cữu với hắn có tình cảm gì.
“Anh ta căng thẳng?” Đỗ Tinh Hà không hiểu: “Anh ta thì căng thẳng cái gì, người mời là tôi, đến lượt anh ta phải căng thẳng sao?”
Diệp Triều không muốn nói thêm vấn đề ai căng thẳng ai không với hắn nữa, vì thế thay đổi đề tài nói: “Cậu biết thầy Văn thích cái gì sao?”
Thích cái gì? Đây là lần đầu tiên Đỗ Tinh Hà bị người hỏi Văn Cữu thích cái gì, hắn đột nhiên phát hiện mình đối thứ Văn Cữu yêu thích rõ như lòng bàn tay.
Nhưng hình như Văn Cữu vì hắn vứt bỏ rất nhiều yêu thích.
Ví như lúc học cấp ba Văn Cữu rất thích con mèo kia, sau lại bởi vì hắn dị ứng lông mèo Văn Cữu liền không muốn nuôi nữa. Lại ví dụ như Đỗ Tinh Hà dị ứng xoài, Văn Cữu thích nhất chính là xoài, phát hiện Đỗ Tinh Hà dị ứng anh không ăn xoài nữa.
Những chuyện như thế này có rất nhiều, hoặc là Văn Cữu kỳ thật không thích chơi game, nhưng Đỗ Tinh Hà thích chơi, anh cũng có thể tạm chấp nhận cùng Đỗ Tinh Hà chơi với nhau.
Vừa nghĩ như thế, Đỗ Tinh Hà cảm thấy mình giống như đã khiến Văn Cữu thua thiệt rất nhiều.
Sao lại đối xử tốt với mình như vậy? Đỗ Tinh Hà không rõ, hắn nhìn Diệp Triều hồi lâu, cuối cùng muốn đem mọi thứ nói với Diệp Triều, Diệp Triều nhìn chằm chằm hắn sau một lúc lâu mới nói: “Cậu thật sự nhìn không ra? Cậu nói cậu không thích thầy Văn quản cậu, đến lúc thầy quản miệng cậu tuy chê phiền, nhưng trong lòng chẳng lẽ cũng không cam tâm tình nguyện sao?”
Đỗ Tinh Hà còn cãi bướng: “Ai cam tâm tình nguyện chớ? Anh ta quản tới quản lui phiền muốn chết!”
Diệp Triều nhìn hắn mạnh miệng, lại nói: “Vậy nếu như thầy Văn quản tôi hoặc là quản trợ lý của ảnh bỏ mặc cậu……”
“Sao vậy được!” Đỗ Tinh Hà nhanh chóng đánh gãy lời hắn, sau đó lại thấy ánh mắt cười nhạo của Diệp Triều, hắn lại tìm cho mình cái cớ: “Ý tôi là tuy rất phiền nhưng nhiều năm như vậy đã thành thói quen rồi. Hơn nữa anh ta kiếm đâu ra thời gian quản nhiều người như vậy, anh ta rất bận, cái nếu của anh không thể thành lập được.”
Diệp Triều hừ một tiếng, thầm nghĩ cậu cứ ở đó mà mạnh miệng đi, lòng tôi đều minh bạch.
Đỗ Tinh Hà phảng phất như bị hắn nhìn thấu, xua xua tay nói: “Anh có phiền hay không, không cần nói sang chuyện khác, anh nói với tôi đi tụ tập cần chuẩn bị cái gì là được.”
Diệp Triều trên dưới quét qua quét lại hắn vài lần: “Chuẩn bị cái gì, ngày mai cậu cứ trang điểm thành bộ dạng thầy Văn thích, bảo đảm thầy Văn vui vẻ vô cùng.”
Đỗ Tinh Hà không thể nhịn được nữa, đuổi Diệp Triều ra ngoài.
Tuy rằng là thế nhưng ngày hôm sau hắn vẫn là mặc một bộ đồ thường giản dị ra ngoài, bởi vì trước kia Văn Cữu có nói hắn mặc đồ thường là đẹp nhất. Trước khi đi Đỗ Tinh Hà soi gương, sau đó chỉ vào gương nói: “Đừng có hiểu lầm tôi, tôi mặc bộ này là vì nó thoải mái.”
Lúc xuống lầu đã 8 giờ tối, Văn Cữu nói ban ngày trời nắng nóng quá nên đổi thời gian thành buổi tối, vừa lúc 9 giờ có bắn pháo hoa, có thể mang Đỗ Tinh Hà cùng đi xem.
Đỗ Tinh Hà mở cửa xe bị Văn Cữu làm kinh ngạc một phen, hắn vẫn luôn cảm thấy Văn Cữu mặc vest là đẹp nhất, trước kia cũng không ít lần tặng vest cho anh, nhưng anh nói mình không thích mặc, những bộ đồ đó đều bị gác lại trong tủ quần áo.
Bộ hôm nay mặc là bộ cao cấp Đỗ Tinh Hà đã tặng trong năm nay. Lúc nhìn quảng cáo Đỗ Tinh Hà đã cảm thấy bộ này rất xứng với anh nên vừa bán ra Đỗ Tinh Hà đã mua một bộ đem tặng, hôm nay thấy anh mặc quả thật cực kỳ hợp.
Đỗ Tinh Hà ngồi trên xe, không khen mà hỏi: “Anh không thấy nóng sao? Mấy ngày nay nhiệt độ rất cao!”
“Không sao!” Văn Cữu nới lỏng cà vạt: “Chỗ ăn cơm và xem pháo hoa đều có điều hòa.”
Văn Cữu vì tránh cho gặp phiền toái không cần thiết, đặc biệt chọn đặt một gian phòng có thể xem pháo hoa trực tiếp.
Lúc ăn cơm Đỗ Tinh Hà ăn không hề ít, ngược lại Văn Cữu lại không ăn mấy, nhìn chằm chằm vào hắn không biết suy nghĩ cái gì.
Ăn uống no đủ Đỗ Tinh Hà thấy thời gian đã 8 giờ 56, hắn quay đầu hỏi Văn Cữu: “Xem pháo hoa ở đâu? Thời gian sắp tới rồi.”
Bên cạnh có người phục vụ đi ngang qua, Đỗ Tinh Hà nghiêng người một chút hai người liền đụng vào nhau, Văn Cữu ôm eo Đỗ Tinh Hà kéo lại đây: “Chú ý một chút. Ở lầu trên, tôi dẫn cậu đi.”
Vào phòng Văn Cữu hình như thấy nóng, anh cởi áo khoác ra chừa lại sơ mi trắng, Đỗ Tinh Hà nhìn anh xắn ống tay áo, chưa bao lâu lại nghe thấy bên ngoài có người ở đếm ngược, hắn vì thế bò đến bên cửa sổ đếm theo: “Sáu, năm, bốn, ba, hai, một, không.”
Pháo hoa nháy mắt nở rộ ở trên không trung, Đỗ Tinh Hà kích động trong lòng, vội vàng quay đầu nói: “Văn Cữu, mau đến xem pháo hoa.”
Kết quả hắn bị Văn Cữu đè trên cửa sổ, hai tay bị Văn Cữu dùng sức nắm chặt, Văn Cữu giống như đang kiềm nén cái gì, hô hấp nặng nề vài hơi mới mở miệng nói: “Đỗ Tinh Hà, em muốn cùng anh ở bên nhau không?”Hết chương 13
• Tác giả có lời muốn nói:
Văn Cữu: Anh mặc tây trang đẹp chứ, mau khen anh!