Editor: Melodysoyani
——Chờ đợi, là nguồn gốc của mọi đau buồn, tâm không động, thì sẽ không đau.
Ngón tay trắng nõn thon dài từ từ vuốt ve trang giấy đã ố vàng, những câu từ đau thương chan chứa đầy tình cảm kia chân thật đến nỗi khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Đường Dĩ Phi lắc đầu, trong lòng rầu rĩ, khép sách lại, liếc mắt nhìn điện thoại di động bên bàn đọc sách.
Tại sao học trưởng không gửi tin nhắn lại cho cô?
Hiện tại đã là một giờ sáng, tiếng chuông năm mới cũng đã sớm vang lên rồi...
Khí trời càng lúc càng lạnh, giống như cho dù có mặc bao nhiêu quần áo cũng cảm thấy lạnh.
Đường Dĩ Phi xoa xoa ngón tay, cúi đầu hà hơi một cái, nháy mắt màn hình di động màu đen đã bị phũ một lớp sương mù.
Ting ting ting——
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, trong lòng Đường Dĩ Phi vui vẻ, vội vã nhận nghe điện thoại.
"Hi~ Phi Phi~ Năm mới vui vẻ!"
Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói nghịch ngợm trước sau như một của Lâm Khả, viền mắt của Đường Dĩ Phi có chút chua xót: "Năm mới vui vẻ!"
Rất nhanh, Lâm Khả đã cúp điện thoại, Đường Dĩ Phi thất vọng thở dài một hơi, nhận mệnh nhấn vào dãy số của Long Thiếu Tôn.
"Đing —— đông —— đing "
Điện thoại vang đã lâu, cuối cùng vẫn không có người nào bắt máy.
Đường Dĩ Phi giật giật môi, mày càng nhíu chặt hơn.
Học Trưởng, anh có biết hay không, ngày mai là Valentine rồi đó, anh có thể trở về đón với em được không?
Lúc này, tại bang California của nước Mỹ, bên trong một lâu đài cổ điển Âu - Châu, vị thiếu niên tuấn mĩ im lặng không nói một lời đứng nhìn ông lão đang ngồi trên chiếc ghế lớn trong thư phòng.
"Cháu trai à, ông hi vọng sẽ không có lần sau nữa!"
Giọng nói của ông lão vô cùng hùng hồ mạnh mẽ, tràn ngập uy nghiêm của một vị quân nhân.
Thiếu niên hất càm, kiêu căng khó thuần (bướng bỉnh lỳ lợm).
"Qua năm mới hãy đi du học ở Canada với Tâm Vũ, đừng tùy hứng giống như Vũ Mặc, như vậy sẽ làm ông lo lắng!"
Ông lão chậm rãi đứng lên, năm tháng vô tình không ảnh hưởng gì tới ông cả, khuôn mặt trải qua tôi luyện trong gian khổ lại càng tuấn lãng cương nghị hơn, dù là chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể thấy được thân thể của ông rất cường tráng!
Long Chiến Tây, ông nội của Long Thiếu Tôn, thủ trưởng tiền nhiệm của quân khu đứng đầu nước Mỹ, người trực tiếp nắm giữ cổ phần của tập đoàn Vân Thiên!
"Ông nội à. " Môi của thiếu niên hơi nhếch lên, giọng vẫn cung kính như trước, chỉ là bỗng nhiên lại chuyển sang lạnh lẽo: "Con sẽ không đến Canada với cô ấy đâu, con muốn tới Italy."
Italy?
Ai cho con tự ý làm chủ đi Italy?!
Long Chiến Tây nheo mắt lại, một cơn tức giận bỗng nhiên dâng lên trong ngực!
"Ông không cho phép! Con phải tới Canada! Sau đó qua vài năm nữa, thì phải kết hôn với Tâm Vũ!"
Long Thiếu Tôn không những không giận mà còn cười, gương mặt hiện lên chút yêu khí tàn sát bừa bãi, đáy mắt màu đen dấy lên cuồng phong bão táp.
"Chết cũng không khả năng." Anh thản nhiên một câu nói, nhưng lại giống như một kích lặp đi lặp lại trong đầu của ông lão!
"Mày! Khốn kiếp! Quả thật là thằng khốn!" Nét mặt già nua của Long Chiến Tây đỏ bừng, tức giận đến hung hăng giậm chân, giọng nói hùng hồ kia xuyên thấu qua cánh cửa truyền đến tai của những người giúp việc.
"Tại sao ông chủ lại tức giận như vậy?"
"Cậu chủ nhỏ có sao không?"
...
"Ông mặc kệ con nghĩ như thế nào, nhưng chỉ cần con tốt nghiệp, lập tức đến Canada du học cho ông! Được bốn năm thì trở về tiếp quản tập đoàn Vân Thiên!"
Long Chiến Tây hít sâu một hơi, khó thấy được mất kiên nhẫn nhíu mày.
"Đúng vậy, ông nội chưa bao giờ để ý tới ý muốn của chúng con cả, chúng con chỉ có thể nằm im để ông sắp xếp con đường đi sau này mà thôi."
Long Thiếu Tôn nhìn thẳng vào ánh mắt của ông, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng trào phúng.
"Mày!"
Ông lão giận dữ, chợt vỗ bàn một cái, nước trong ly trà cũng bị hất ra, làm ướt hết một đống văn kiện.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Vũ Mặc cũng như thế, mà hôm nay con cũng giống như vậy."
~ Hết chương 76~