"Học muội, sao em lại vội vàng như vậy?"
Thấy cô lúng túng mặt đỏ, ý cười nơi đáy mắt anh càng sâu hơn.
Bugatti Veyron màu đèn chạy qua tiếng gào thét ồn ào ở đầu đường, một bóng người đứng sừng sững trước cửa sổ phòng VIP của Minh Hồ Hiên chợt nhíu mày lại, lơ đểnh nắm chặt ly rượu trong tay.
"Đường tổng, thực sự là ngại quá, Mạc mỗ tới chậm, tự phạt ba chén được không?"
"Mạc tổng nói quá lời rồi, mời ngài ngồi!"
*****
Vào cuối tuần quán Hải Dương ở thành phố phía Nam đúng thật là náo nhiệt, Long Thiếu Tôn đứng xếp hàng rất lâu mới mua được hai tờ phiếu.
Qua cửa xét vé, vừa vào quán Hải Dươnh, một luồng không khí mát mẻ lập tức đập vào mắt, mọi cảnh vật mênh mông trước mắt đều là màu lam.
Được ngăn cách đặc biệt bởi chất liệu thủy tinh, một đám người nhôn nha nhốn nháo đi trong hành lang, ngắm nhìn những động vật đang bơi lội dưới biển! (Mel: @.@ hình như quán này được xây ở dưới biển á, mọi người cứ tưởng tượng công viên nước đi ^^!)
Mà dĩ nhiên giữa đám người này có Long Thiếu Tôn và Đường Dĩ Phi!
Bọn họ vẫn như vậy, nắm tay nhau, vừa làm những động tác thân mật dễ bắt gặp ở những đôi tình nhân trẻ.
"Bạn học à, có thể giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh được không?"
Bỗng nhiên, thiếu niên bên cạnh đi lên trước, mỉm cười nói với một bạn học nữ, người bạn học kia bị nụ cười của anh mê hoặc thất điên bát đảo, càng là không nói hai lời bắt đầu tới chụp ảnh cho hai người bọn họ!
"Học muội..." Giọng nói trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu, Đường Dĩ Phi nhíu mày, quay sang.
"Ừ?"
Trong phút chốc nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của anh rơi xuống cánh môi phấn nộn của cô, màn ảnh xoạt xoạt 1 tiếng chụp lại cảnh trong nháy mắt này, giống như khoảng khắc vĩnh hằng!
"Thật hâm mộ bọn họ, thật hạnh phúc, người đàn ông kia thật đẹp trai!"
"Đúng vậy, chúng ta cũng chụp một tấm đi"
"Ai nha anh đừng dựa vào em gần như thế!"
"Mặc kệ, Hừ!"
Có mấy đôi tình nhân ở bên cạnh họ chứng kiến dáng vẻ hạnh phúc cũa bọn họ cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, chốc lát sau cả đường thông đạo toàn đám người đứng gắt gao ôm hôn nhau!
Đường Dĩ Phi ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, tay nhỏ bé bị anh nắm, lại ấm áp như vậy.
"Học muội, em thật dễ đỏ mặt đấy." Anh trêu ghẹo, cô giận dữ, dọc theo đường đi vẫn đấu võ mồm.
Thời gian lại cũng bất tri bất giác trôi qua, lúc đi ra khỏi quán Hải Dương thì đã hơn năm giờ chiều rồi, Đường Dĩ Phi vẩn còn đắm chìm trong vui sướng lúc vừa rồi, lòng hoàn toàn không thể ngăn lại được, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa tan biến!
"Học muội, một tuần này thực sự là cám ơn em."
Anh bỗng nhiên trầm giọng nói ra sự thật tàn nhẫn kia, trong nháy mắt khóe miệng cười ngưng trệ, một cảm giác lạnh lẽo chậm trã sinh sôi từ đáy lòng.
"Không có, không hẳn vậy đâu, Học Trưởng cũng chiếu cố em rất nhiều, phải là em cám ơn anh mới đúng."
Bọn họ nói khách sáo như thế, nhìn qua không giống đôi tình nhân, mà là loại xa lạ như học trưởng và học muội chân chính.
"Như vậy, mối quan hệ này cũng nên kết thúc rồi, đúng không? Học muội, em cảm thấy thế nào?"
Anh chợt nhìn vào đáy mắt của cô, một vẻ bối rối cùng bàng hoàng kia không thể nào che dấu được, Long Thiếu Tôn từ từ nhếch khóe miệng lên.
Đường Dĩ Phi chỉ cảm thấy ngực nổi lên một trận đau nói, khóe mắt lại có chút chua xót.
Nhất định là vừa rồi chơi nhiều quá nên mệt mỏi rồi.
"Đúng vậy, phải kết thúc thôi, thực ra có được khoảng thời gian thế này em đã thật sự rất cảm kích rồi, Học Trưởng, thật sự cám ơn anh!" Cô bỗng nhiên khom lưng, cúi người vô cùng cung kính cám ơn anh!
Ánh chiều ta rơi vào một góc này, dáng vẻ vừa nhỏ bé lại quật cường của cô gái khi bị tổn thương đập vào mắt anh.
Anh bỗng nhiên nhếch môi, mắt đen nhánh hiện lên một chút tán thưởng, không chút hoang mang lấy một cái vòng tay thủy tinh trong túi áo ra, rồi cầm lấy tay cô.
Đường Dĩ Phi ngơ ngẩn ——
Đó là vòng tay vừa mới mua lúc nảy!
Là muốn tặng cho một người vô cùng quan trọng với tôi.
Phút chốc cô lại nghĩ đến câu nói lúc sáng trong tiệm của anh.