Editor: Hồng Trúc
Có lẽ vừa rồi tự dưng lại phải chạy trốn, lồng ngực Đường Dĩ Phi phập phồng, trên gương mặt trắng noãn xuất hiện vài giọt mồ hôi, hai bên má đỏ lên do tức giận.
Đôi môi đỏ mọng mê người, đôi mắt sáng như nữ thần Athena trong thần thoại Hy Lạp, đến thần linh cũng khó lường.
Ánh mắt người đàn ông chăm chú, gạt đi những suy nghĩ không nên có, định thần lại, mở miệng: "Đường Dĩ Phi, đã lâu không gặp."
Đường Dĩ Phi khẽ run, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ mình, bất quá giọng điệu vẫn như cũ không có gì hay: "Thì ra là đại thiên vương Muse, thật là thất lễ!"
Người đàn ông cặn bã, chị đây muốn thay Khả Khả tát ngươi bạt tay!
Muse khẽ cười khinh thường: "Cô để cho Khả Khả cầm thứ kia đến uy hiếp bắt tôi phải làm người mẫu quảng cáo cho công ty cô, cô thật đúng là nghĩ được làm được!"
Đường Dĩ Phi vốn không có tình cảm gì với anh ta, lần này anh ta nói ra những chuyện này, cô cũngDie nd da nl e q uu ydo nkhông có việc gì phải né tránh, quay mặt đối diện anh ta, nói từng chữ: "Người đàn ông cặn bã, mọi người ai cũng biết!"
Cái gì?
Sắc mặt Muse tối sầm lại, người phụ nữ chết tiệt này lại dám ở bên ngoài bôi nhọa danh tiếng của hắn!
"Lẽ nào Khả Khả không giải thích với cô đó chỉ là hiểu lầm?" Muse vẫn tỏ vẻ đẹp trai nhếch mép, bộ dạng giống như mình ngây thơ bị oan ức.
"Ah, anh nên thôi đi, anh là hạng người gì tôi còn không biết? Người mẫu Julian là cái gì? Còn có cả đống người đợi mà tôi không giới thiệu cho Khả Khả đây."
Kể từ khi Đường Dĩ Phi làm công việc này, ít nhiều cũng hiểu được một chút quy tắc, điều một minh tinh sợ nhất chính là sự gièm pha.
Cho nên lúc ấy cô mới dám hứa với Long Thiếu Tôn là sẽ mời được Muse cho bằng được.
"Được rồi, tôi không muốn nhiều lời với cô nữa, vừa lúc hôm nay tôi đi Vân Thiên duyệt trước, cô đi theo tôi nhìn một chút xem hiệu quả như thế nào?"
Cũng không phải hỏi ý kiến của cô, nói chung là vừa khoe khoang vừa lái xe, thẳng đến cao ốc tập đoàn Vân Thiên.
Tiếng phanh đặc trưng của xe thể thao khiến ngừơi đi đường vây xem, trước cửa tập đoàn Vân Thiên, mọi người trừng mắt nhìn người đàn ông với trang phục thể thao màu lam nhạt cùng chiếc nón áo đầy nam tính bước xuống xe, bên cạnh còn có một cô gái mặc đầm trắng.
Cô gái đó, trên tay trái còn bó thạch cao.
"Đi nhanh một chút!"
Muse đoán bởi vì chuyện công việc nên cô hơi im hơi lặng tiếng, vì vậy lớn tiếng kêu.
Thật là muốn phát sóng bộ mặt thật của anh ta lúc này cho toàn thế giới biết được, để cho những người não tàn biết được người họ yêu thích chán ghét đến mức nào!
Đường Dĩ Phi đi sau lưng anh ta xoa xoa tay, chẳng qua là do vừa rồi bị anh ta dùng sức lôi kéo, nên cổ tay có hơi ửng đỏ, đụng một chút liền đau.
"Nóng quá." Cô nhỏ tiếng thì thầm, đi theo anh ta vào trong cao ốc.
Như vậy cũng tốt, cô cũng muốn tới công ty lấy ít tài liệu, mỗi ngày ở nhà thật sự là buồn phiền quá mức!
"Trời ơi, là đại thiên vương Muse, chao ôi, sao quản lí Đường cũng tới đây? Không phải đã xin nghỉ rồi sao?"
Mấy nhân viên nhìn thấy Muse đút hai tay vào túi quần đi tới, hai mắt như muốn bốc cháy, chỉ là khi nhìn thấy Đường Dĩ Phi ai cũng kinh ngạc vô cùng.
Trước đó dieendaanleequuydonn không lâu bộ phận thiết kế cũng được giao cho tổng giám Giang tạm thời quản lí, người đó thủ đoạn độc ác vô cùng, không biết hôm nay quản lí Đường tới đây sẽ xảy ra đụng độ sôi nổi như thế nào đây!
Muse là khách quý của công ty, đương nhiên phải đi thang máy chuyên dụng, về phần Đường Dĩ Phi, thật tình cô không muốn ở chung một thang máy với tên khốn kiếp này, vì vậy không hề nghĩ ngợi bước vào thang máy dành cho nhân viên.
~Hết chương 121~