Editor: Hồng Trúc
Đường Tuân Hựu nói rõ ràng đâu ra đấy, có thể thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng ngày càng cay đắng, vì vậy dừng lại, giữ cô ngồi trên ghế salon, ngữ trọng tâm trường* nói.
*ngữ trọng tâm trường: lời nói thấm thía, thành khẩn.
"Anh không có hứng thú gì với kinh doanh, chị cả thì ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn một đứa con gái duy nhất có thể gánh vác công việc, đừng không hiểu chuyện như vậy."
Ôn Nhu đứng một bên, nhìn anh cư xử dịu dàng với em gái của mình, trong lòng hơi khổ sở, xuất hiện chút ghen tuông, chẳng qua là đôi mắt mù quáng, không hề chen vào nói.
"Anh hai!" Đường Dĩ Phi cắt đứt lời càu nhàu của anh, hơi nheo đôi mắt xinh đẹp lại nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú giống mình vài phần, "Tại sao anh không trở về giúp ba? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Tuân Hựu nghiêm mặt, đáy mắt toát lên vẻ lạnh lùng, chẳng qua là che giấu vô cùng lợi hại: "Một đại nam nhân như anh chẳng lẽ phải dựa vào người nhà?"
Lời nói của anh có vẻ tự đắc, sắc mặt không thay đổi, Đường Dĩ Phi nhìn vào khuôn mặt đó, đúng là không nhìn ra một chút sơ hở nào.
"Nhưng mà anh hai, em cũng không biết mình tại sao lại như vậy, mỗi lần ba mẹ nhắc tới chuyện của công ty em đều gạt bỏ, em cũng không muốn..."
"Được rồi tiểu muội, đừng nghĩ nhiều về chuyện này, chẳng qua là em còn thiếu kinh nghiệm, lo lắng mình làm không tốt thôi." Đường Tuân Hựu an ủi.
Chắc là vậy, có thể là do mình lo lắng chiến lược của mình sẽ mang đến tổn thất cho Đường thị, cho nên mới cảm thấy hơi sợ hãi.
Đường Dĩ Phi gật đầu: "Nhìn lại, em rất thích công việc trước mắt, vì công ty mình làm việc ở bên ngoài không có cảm giác giống như vậy, anh hai anh cũng hiểu đạo lý này."
Đường Tuân Hựu híp mắt lại, hai tay thoải mái để sau đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như không: "Cô gái, hay là nghỉ ngơi đi."
Lời nói của anh rõ ràng là nói với Đường Dĩ Phi, nhưng Ôn Nhu đứng một bên nghe được cảm thấy dường như bị cái gì đó đâm trúng tim mình, lại khó chịu nói không nên lời.
"Em biết rồi, anh hai, anh mau đưa chị dâu đi nghỉ ngơi đi, em đi rửa mặt một cái rồi đi ngủ."
Ánh mắt Đường Tuân Hựu lạnh lùng, nhẹ nhàng xẹt qua Ôn Nhu, không lưu lại bất cư điều gì, chẳng qua là ngại em gái đang nhìn mình, không để lộ sắc mặt cho cô nhìn: "Được, ngủ ngon."
Dứt lời, anh cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Đây là lễ tiết của nhà họ Đường, giờ khắc này lại làm cho người khác ghen tỵ!
Đáy mắt Ôn Nhu ảm đạm, sự ghen tuông như muốn cắn nuốt cả người.
Vì vậy miễn cưỡng cười một cái, nói ngủ ngon với Đường Dĩ Phi liền lên lầu.
*** Diễn đàn ***
Năm ngày liên tiếp, Đường Dĩ Phi vẫn ở mãi trong nhà, Đường Kim Hải gần như đã đưa ra một mệnh lệnh tử, không cho phép tam tiểu thư ra khỏi nhà nửa bước!
Cho dù là cô đinh đi ra ngoài, người giúp việc cũng định theo sát cô nửa bước cũng không rời!
Tam tiểu thư cô tới chỗ nào, mấy người giúp việc liền tới chỗ đó!
Đường Dĩ Phi ngồi trên giường lớn đặt ngay góc phòng, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ mới năm ngoài, thời tiết ở thành phố Vân Thiên thoáng cái đã nóng lên, bầu trời xanh thẳm, mây trắng đến chói mắt.
Trong phòng máy điều hòa cũng không cách nào đè nén được những xao động trong lòng cô.
Mấy ngày nay hầu như cô đều bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài, mà tên khốn Mạc Duẫn Sâm kia không biết đi đâu, cũng không tới đưa cô ra ngoài chơi.
Về phần Long Thiếu Tôn, trong lòng Đường Dĩ Phi luôn cảm thấy buồn bực, giống như kể từ khi anh hung hăng ở bệnh viện đến giờ, không còn nghe được chút tin tức gì của anh ấy.
Cũng là, anh vốn là người khiêm tốn, muốn che giấu tung tích của mình quả thực rất dễ dàng, huống chi, bây giờ mình còn đang bị nhốt trong nhà.
~Hết chương 117~