Ánh dương xuất hiện xuyên qua rèm mỏng chiếu ráng một căn phòng kiều diễm.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Uẩn vẫn đang nằm cạnh bên người ta.
Dung nhan vẫn như vậy, chỉ tăng thêm mấy phần ổn trọng.
Chuyện quá khứ qua đã lâu, giờ nghĩ lại những chuyện đau lòng đến tê tâm phế liệt hồi đó đều chỉ thấy chạnh lòng.
Ta dùng tay phát họa theo hình dáng của hắn, có lẽ bị ta làm cho ngứa ngáy, tay của hắn nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay của ta.
Sau đó.
Hắn lại nói một câu khiến cho ta cả ba ngày không muốn gặp hắn.
“Nương nương hôm nay dậy sớm vậy, có phải do tối hôm qua thần không đủ cố gắng không?”
Ta không chút lưu tình nào mà đạp thẳng hắn xuống giường.
Nhưng hắn da mặt dày lại bò lên, ta tiếp tục đạp, hắn lại bò, ta lại đạp!
Hừ, còn đấu với ta nữa không.
Một cước này ta ra hết sức, muốn đem hắn đạp bay luôn.
Mắt cá chân lại bị hắn dùng tay giữ lấy và kẹp chặt.
“Xắn Xắn đừng làm rộn nữa, để cho ta ngủ thêm một chút.” Hắn dùng âm thanh khàn khàn nhẹ giọng nói với ta.
Ta như chìm sâu vào trong đó, ta thỏa hiệp và không đạp hắn nữa.
“Tử Lâm, chờ cho A Du lớn lên thêm chút nữa, chúng ta liền rời khỏi hoàng cung này, làm một đôi phu thê bình thường thôi có được không?”
“Được, ta cũng muốn cùng nàng sinh một đống bé con.”
Ta nợ hắn một lần hôn sự, lần này ta sẽ tự mình đến.
[Hoàn chính văn]