*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-Thật đáng buồn! Tôi không có niềm tin của Đỗ Thiếu! - Bạch Liên Hoa nghẹn ngào nói.
- Điều buồn nhất không phải là không có niềm tin, mà là đặt niềm tin ở một người nhiều đến mức luôn đinh ninh rằng không cần mình nói gì họ cũng sẽ hiểu mình. Để rồi, ngày mà họ hiểu lầm, họ bỏ đi! - Kim Băng Vy nhìn Bạch Liên Hoa im lặng khóc trước mặt mình, trong lòng cũng có chút đồng cảm nhưng cái từ "ngu ngốc" trong đầu Kim Băng Vy vẫn đang từ từ dán vào người Bạch Liên Hoa một cách "cố ý".
Bạch Liên Hoa hiện tại đang ngồi trong phòng y tế, Kim Băng Vy là người giúp cô chăm sóc vết thương. Quả thật hết cách, sau khi đưa Bạch Liên Hoa vào phòng y tế thì liền thấy cô ta đuổi giáo viên ra, còn ở trong đó phát tiết quăng đồ, Kim Băng Vy không thể không vào can ngăn.
- Tại sao tôi luôn xui xẻo như vậy!!? Tại sao tôi luôn là người trao đi tình cảm nhưng không nhận lại được gì cả!!!? - Bạch Liên Hoa đột nhiên đứng dậy tức giận hét toáng lên.
- Bình tĩnh đi nào! Đừng hét lên như vậy, có người nghe thấy đó! - Kim Băng Vy đang ngồi dưới đất lo vết thương trên chân của Bạch Liên Hoa liền bị hành động vừa rồi của đối phương làm cho cằm của cô bị đập vào đầu gối của người ta. Vừa xoa cằm mình, Kim Băng Vy vừa nói.
-....... - Bạch Liên Hoa lúc này mới ngồi im được. Nhìn vết thương trên người đã được Kim Băng Vy xử lý tốt, Bạch Liên Hoa có chút cảm động.
- Bây giờ cô muốn làm gì không? Tôi có thể đi cùng, dù sao cũng xin giáo viên cho rồi! - Kim Băng Vy đứng khoanh tay hỏi Bạch Liên Hoa.
- Vậy...cắt tóc đi! - Bạch Liên Hoa suy tư một lát. Bây giờ rảnh rỗi như vậy, tốt nhất liền đi thay đổi kiểu tóc để quên đi sự mệt mỏi này cho rồi.
Vì thế, hai mỗ nữ của chúng ta đi ra khỏi trường tìm một tiệm cắt tóc mà vào. Chỉ là...
Kim Băng Vy đứng trước nơi xa hoa được cho là một "tiệm" cắt tóc trước mặt, âm thầm đè nén xúc cảm muốn bỏ người ra về, bước theo Bạch Liên Hoa vào trong. Lại là nam chính, khốn thật, mong các ngươi có gặp, có tình tứ gì thì xin tránh mặt một nữ phụ mờ nhạt như ta ra!
- Kính chào quý khách! -
Vừa bước vào cửa liền nghe được thanh âm của nữ tử vang lên, đồng thời trước mắt là hình ảnh cúi chào của đối phương, Bạch Liên Hoa gật nhẹ đầu một cái, mở miệng:
- Tôi muốn người giỏi nhất ở đây, chi phí không thành vấn đề! -
Nghe vậy, người nhân viên nữ vừa chào hỏi kia ánh mắt khẽ đảo lên người của Bạch Liên Hoa và Kim Băng Vy một cái, rất thức thời cúi đầu vẫn giữ nụ cười trên môi, cánh tay duỗi ra hướng về phía bên trong tiệm, nói:
- Xin mời hai vị tiểu thư vào trong, chúng tôi sẽ chuẩn bị người cho tiểu thư! -
Kim Băng Vy và Bạch Liên Hoa liền theo hướng tay nữ nhân viên kia chỉ, đi vào bên trong. Nơi này thiết kế theo phong cách bên Pháp, toàn bộ các đồ vật đều là những thứ nội thất, ngoại thất tốt nhất nhất, đẹp nhất. Cả hai người đều ngồi xuống hai chiếc ghế màu đỏ, nhìn bản thân trong chiếc gương to trước mặt, Kim Băng Vy thầm đánh giá bản thân một hồi. Sao cô có vẻ đẹp khác Bạch Liên Hoa vậy nhỉ? Bạch Liên Hoa thanh thuần thoát tục như vậy, sao bản thân cô lại sắc xảo quyến rũ vậy? Kim Băng Vy thở dài bởi diện mạo như yêu nữ của mình, tự nghĩ nếu được đóng phim không biết có phải mãi mãi đóng nữ phụ phản diện số một độc ác không?
Không lâu sau có một người đi ra, chẳng qua người này...
- Ái chà, là vị tiểu thư xinh đẹp nào đã gọi tôi? - Nam nhân tóc màu hồng, người đô con, trên mặt trang điểm khá chói mắt, trên tay cầm một cái kéo và lượt đi ra. Mỉm cười, uốn éo người, chớp chớp cặp mắt màu tím, nói.
Nháy mắt sắc mặt Bạch Liên Hoa và Kim Băng Vy đồng loạt tái xanh. Bạch Liên Hoa thấy đối phương tiến lại, sợ hãi lùi thật nhanh về phía sau tới gần sát tấm gương, vẻ mặt hết sức kinh ngạc nhìn người trước mắt đang tiến tới, có lẽ chỉ hận không thể leo lên bàn ngồi. Còn Kim Băng Vy thì miệng có chút không ngậm được, ngồi im bất động quan sát người trông như biến thái trước mặt mình.
- Tiểu thư, đây là nhân viên giỏi nhất ở chỗ chúng tôi! - Nữ nhân viên kia thấy vậy cũng không ngạc nhiên như đã quen với việc này, cúi người nói.
- Thật tình, sao ai cũng biểu hiện như vậy khi nhìn thấy tôi chứ! Tôi đẹp vậy mà! - Rồi kẻ bán nam bán nữ (lưỡng tính) đó cầm gương lên chớp chớp mắt, vừa nhìn bản thân trong gương vừa chu chu cái miệng của mình nói.
Kim Băng Vy hồi thần, ho khẽ một tiếng nói:
- Cô ấy muốn cắt tóc! Ở đây có mẫu nào thì để cô ấy lựa chọn đi! -
- Không!! Mau tránh ra!.... A....Ừm, ý tôi là...anh cắt theo hướng dẫn của chị ta! Nghe chị ta nói! - Bạch Liên Hoa cũng hồi thần, nhưng vẫn sợ hãi người trước mặt.
- Thế còn vị tiểu thư này? Cô không định cắt tóc sao? Gội đầu thì sao?- Bán nam bán nữ hỏi Kim Băng Vy.
- Không cần cắt tóc! Gội thì được! -
Thế là mỗi người một góc, cũng may sau khi hướng dẫn bán nam bán nữ kia xong, Kim Băng Vy liền ngó lơ ánh mắt cầu cứu của Bạch Liên Hoa mà đi gội đầu. Ahaha...thực tình tôi cũng không muốn bỏ cô lại, nhưng đây là bất đắc dĩ a, bất đắc dĩ.. Chẳng lẽ cô không muốn thì tôi phải muốn sao?
Sau khi cắt tóc, Nhìn Bạch Liên Hoa thoải mái vui vẻ hẳn ra, cô ta trông rất thích thú với mái tóc mềm mại nhẹ nhàng của mình. ( Ảnh dưới) Sau khi quẹt thẻ thanh toán, Bạch Liên Hoa có vẻ như đã không còn sợ hãi kẻ bán nam bán nữ mới vừa rồi còn dọa mình tái cả mặt nữa, nhìn Bạch Liên Hoa đang trao đổi số điện thoại với đối phương, Kim Băng Vy cảm thấy phụ nữ thật khó hiểu ( và quên rằng mình cũng là phụ nữ).
- Aa..Nhẹ đầu quá! Mát thật, quả nhiên đi cắt tóc cùng cô là một quyết định đúng đắn! - Bạch Liên Hoa vui vẻ trả tiền, vui vẻ đi trên đường cùng Kim Băng Vy.
- Rảnh rỗi sung sướng vậy thì trước tiên dẫn tôi đi ăn lẩu đi! Tôi đói rồi! - Cơm trưa còn chưa được ăn trưa liền lại phải lăn qua lộn lại ngoài đường với Bạch Liên Hoa, tậm trạng Kim Băng Vy trái ngược với người bên cạnh không hề vui vẻ.
- Được được! Tôi cũng đói! Chúng ta cùng đi! Tùy cô quyết định! - Bạch Liên Hoa vui vẻ đáp ứng, dù sao bản thân cô cũng đang đói.
Nghe được đến đó, giống như rất vừa ý câu trả lời của Bạch Liên Hoa. Mặc kệ đối phương phản đối quyết liệt, Kim Băng Vy vẫn bước vào một quán lẩu bình dân không dính dáng một chút đến nam chính. Kim Băng Vy vẫn muốn luôn giữ vững lập trường của mình, chỉ cần không dính đến nam chính liền chấp thuận.
- Không! Không muốn vào! Chúng ta đi nhà hàng đi, sao lại phải ở nơi bình dân này! Hoặc chúng ta về Bạch gia cũng được, bảo đầu bếp làm cho chúng ta một nồi lẩu tốt nhất cũng được! Tôi không muốn vào đây!!! -
Tiếng la của Bạch Liên Hoa thu hút không ít ánh nhìn không thiện cảm của người đi đường. Kim Băng Vy day thái dương, trừng mắt nhìn Bạch Liên Hoa, rất muốn chửi người, nhưng rốt cuộc lại thành bộ dáng cam chịu:
- Im lặng đi nào! Ồn ào quá! Cô bảo tùy tôi quyết định mà? Ăn ở đây cũng ngon lắm! -
Nói rồi bản thân liền đi lên phía trước kéo người vào trong. Bạch Liên Hoa mông đã đặt xuống ghế nhưng vẫn lãi nhãi không ngừng.
- Sao cô có thể ở một nơi không đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm tốt nhất như này mà ăn? Cô nhìn bàn đi, nha, còn có thật nhiều vết xước! Ghế thật thấp, ngồi thật không thoải mái, lại không êm ngồi lâu nhất định mỏi! Chúng ta ngồi xuống rồi mà phục vụ vẫn chưa thấy mặt, phục vụ ở đây thật khinh người! -
- Cô có thôi đi không? Nếu không phải tại cô thì chúng ta đã thấy mặt nhân viên rồi! - Kim Băng Vy nhẫn nhịn nói với Bạch Liên Hoa, rồi đứng dậy đi vào bên trong quầy gặp nhân viên bên trong nói chuyện. Cái dáng vẻ thanh lịch thục nữ của cô ta bay đi đâu rồi? Giả tạo cũng được, xin hãy là Bạch Liên Hoa của ngày hôm qua!
Vào bên trong đó xin lỗi đến mỏi miệng thì Kim Băng Vy mới ra ngoài được, xúc cảm muốn đập Bạch Liên Hoa ngất tại chỗ vẫn luôn được kiềm hãm, không thể bộc phát.
- Quý khách muốn ăn gì ạ? - Phụ vụ có vẻ không tình nguyện lắm mở miệng hỏi. Kim Băng Vy nhận lấy thực đơn gọi một phần lẩu cay, nghe được, Bạch Liên Hoa cật lực phản đối:
- Không được! Gọi lẩu bình thường cho tôi, tôi không thể ăn cay! -
- Tôi nói này, cô có phải bất mãn chuyện gì với tôi không? Sao cái gì cũng phải chống tôi vậy? - Kim Băng Vy đặt thực đơn xuống bàn, cau mày hỏi.
- Tôi...cái đó, tôi không ăn được thật! - Bạch Liên Hoa bày ra bộ dạng hết sức đáng thương nhìn Kim Băng Vy. Cái nhùn này Kim Băng Vy đương nhiên không thể đồng tình, nhưng lại không biết nói gì hơn, cuối cùng một lần lại một lần nhẫn nhịn chấp thuận.
- Thôi vậy, cho bọn tôi một nồi lẩu bình thường thôi! - Dù sao hôm nay cô cũng không hứng ăn.
Sau khi đồ ăn được bày ra, Bạch Liên Hoa ăn rất nhiều, lại còn gọi thêm một phần lẩu khác ra ăn tiếp, Kim Băng Vy ngồi nhìn không biết nói gì hơn. Chẳng thục nữ gì cả!!!
- Nè, tôi suy nghĩ đã rất kĩ rồi nhưng vẫn không nhớ chúng ta có dì! Cô có thể nói cho tôi biết "bà dì" mà cô nói là ai không? - Kim Băng Vy chống cằm, nghiên mặt nhìn Bạch Liên Hoa ăn.
Nghe câu này, sắc mặt Bạch Liên Hoa đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó là đỏ hồng.
- Khụ...từ này thông dụng như vậy cô lại không biết cũng thật hết cách! Ghé tai lại đây! - Bạch Liên Hoa hướng Kim Băng Vy vẫy vẫy tay, Kim Băng Vy cũng ghé tai lại nghe: - "Bà dì đến" theo tôi nói có nghĩa là chu kì kinh nguyệt của tôi đến rồi! -
Nghe được đến đây Kim Băng Vy sắc mặt cũng đỏ lên. Chết thật, giới trẻ giờ toàn dùng từ khác hình dung một thứ khác không, thật khó hiểu mà!
Kim Băng Vy đã quên mất mình còn là vị thành niên.
Ngồi đối diện với Kim Băng Vy một lúc lâu, Bạch Liên Hoa đột nhiên hỏi:
- Mẫu người mà chị muốn lấy như thế nào? -
-...Haha..Có lẽ là một lòng một dạ với tôi chăng? - Kim Băng Vy cười mỉm chi nói.
- Một lòng một dạ à? Trên đời chắc không còn đâu! -
Kim Băng Vy không nói gì nữa chỉ thúc giục Bạch Liên Hoa ăn nhanh lên.
Vâng, nếu là ngoài đời thật thì tôi còn tin câu nói của cô, nhưng xin lỗi, đây là một quyển ngôn tình, nam nhân của cô đích thực là một con chó trung thành với chủ đấy! Dù sao đáp án trên cũng không phải đáp án thật của cô, đó chỉ là một dòng chữ xuất hiện trong đầu sau khi nghe Bạch Liên Hoa hỏi như vậy thôi, có lẽ là câu trả lời của thân chủ Kim Băng Vy chăng?
- Kim Băng Vy, rốt cuộc đâu là tính cách thật của chị? - Bạch Liên Hoa lại hỏi lần nữa, lần này cô ta dùng với vẻ mặt nghiêm túc, dừng luôn việc ăn trên tay mà hỏi Kim Băng Vy: - Tính cách mà tôi thấy hiện tại mới là tính cách thật của chị sao? -
- Không, đây là tính cách mà trong lúc đọc truyện tôi muốn thử thôi, cảm thấy các người thích tính cách này của tôi hơn lúc trước nên tôi không muốn bỏ, chẳng qua tôi cũng chưa tin tưởng ai đến mức để người đó biết tính cách thật của mình. Giống cô thôi! - Kim Băng Vy trả lời câu hỏi này một cách bình thường, cảm xúc không có gì thay đổi.
- Vậy sao...Chúng ta nên về Bạch gia thôi, để tôi báo với quản gia, bảo họ kêu người đến đón! - Bạch Liên Hoa thấy mình không thể moi thông tin từ Kim Băng Vy liền bỏ qua, nhấc điện thoại lên gọi điện.
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu lẳng lặng rớt xuống trên gương mặt Kim Băng Vy.
Đâu là tính cách thật của Kim Băng Vy? Xuyên không qua đây cho đến bây giờ cô mới nhận ra bản thân cô đang quên mất mình đang ở trong thân xác của một người khác, có thể không có thật trên đời, đối diện và xung quanh bản thân cô cũng là những con người xa lạ không quen biết, ngay cả nhà và phòng cũng không phải của mình. Vậy mà bản thân cô lại sống như bản thân trước khi xuyên không, thích giả thành cái tính cách như thế nào cũng không sao, vì vốn dĩ việc này quá thường đến mức ai cũng coi như là việc thường ngày. Thế giới mà cô xuyên vào là một nơi hoàn toàn xa lạ với bản thân cô, cô không phải nguyên chủ, không phải Kim Băng Vy trong truyện! Có thể sống một cách bình thường ở một thế giới hoàn toàn xa lạ như vậy...rốt cuộc bản thân cô có thể thích nghi hoàn cảnh đến mức nào đây?
Kim Băng Vy ngoài mặt thì bình thản nhưng trong tâm lại gợn sóng không thôi.
Rốt cuộc cô phải làm gì đây? Giả làm nguyên chủ lúc trước, hay là tìm ra tính cách thật của nguyên chủ? Nếu muốn tìm ra tính cách thật, cô phải làm như thế nào? Sống trong vô thức hay tự hình thành một nhân cách khác để che lấp đi nhân cách cũ?
Nếu như...Bạch Liên Hoa hôm nay không hỏi cô câu đó...có lẽ cô vẫn sẽ vô thức không nhận ra điều này sao? Nếu như để người khác biết được có một linh hồn khác cư trú trong thân xác này, họ sẽ làm gì đây? Cô....phải làm gì thì mới quay về được?
- Kim Băng Vy! Này! Kim Băng Vy!!! - Bạch Liên Hoa hét lên gọi hồn Kim Băng Vy về.
- Hơ...Làm sao? Chuyện gì? - Kim Băng Vy giật mình theo bản năng quay sang phía Bạch Liên Hoa hỏi.
- Chị bị cái gì thế? Về đến nhà rồi! Mau xuống xe! -
Nhận ra Bạch gia đang ở ngay trước mắt mình, Kim Băng Vy mới dừng lại được mạch suy nghĩ miên mang của mình. Cô xuống xe, rồi lặng lẽ vào nhà rồi lên phòng không nói năng gì, bỏ lại Bạch Liên Hoa có gọi kiểu gì cũng không đáp lại.
Nằm trên giường suy nghĩ một hồi, đang nhắm mắt mê mang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì cánh cửa phòng Kim Băng Vy đột ngột mở ra. Vì lười biếng nên cô cũng không ngồi dậy, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Trong lòng Kim Băng Vy mong người vào thấy mình ngủ liền đi ra.
Trên đùi đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhứt nhối, Kim Băng Vy rên khẽ một tiếng mở mắt ngồi dậy.
- Hừ, còn giả vờ ngủ nữa! Mau xuống nhà dùng cơm đi! - Bạch Ánh Long - em trai cùng cha khác mẹ của thân chủ lên tiếng, cái tay vẫn còn đặt ở trên đùi Kim Băng Vy lại đột ngột nhéo mạnh một cái nữa. - Cũng mềm mịn thật - Câu sau Bạch Ánh Long nói rất nhỏ cho nên Kim Băng Vy không nghe thấy.
- Đau...Đừng nhéo nữa! Tôi xuống liền! - Kim Băng Vy hất tay Bạch Ánh Long ra, mệt mỏi xoa xoa chỗ đùi ửng đỏ vì bị nhéo đến hai lần. Đau đến mức ngứa luôn rồi! Em trai khốn nạn!
- Sao cậu còn ở đây? Muốn nhìn tôi thay đồ sao? - Nhân ra Bạch Ánh Long vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Kim Băng Vy đang muốn thay đồ phục trên người cũng phải dừng lại ý định.
-................Chị bẩn thật! - Im lặng một lúc lâu, Bạch Ánh Long nói ra một câu khiến Kim Băng Vy tức giận ném gối về phía bản thân, cũng may người chân dài có cái hay của người chân dài, chạy vài bước liền khuất sau cánh cửa phòng của Kim Băng Vy.
- À phải rồi, sẵn tiện chị bảo chị Hoa xuống luôn, chị Hoa không cho con trai vào phòng mình! - Bạch Ánh Long núp sau cánh cửa phòng của Kim Băng Vy nói vọng vào.
Ha, nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn một chút là sẽ tốt thôi! Bọn họ là nam nữ chính, là nam nữ chính thì đừng đụng đến là được, nhẫn nhịn nào!
- Có hai đứa em thật khổ! - Kim Băng Vy cảm thán một tiếng.
----------------
Tiểu kịch trường.
Bạch Liên Hoa: Mẫu người chị muốn lấy như thế nào?
Kim Băng Vy: Người mà tôi muốn lấy đương nhiên phải là phú khả địch quốc*!
(*Phú khả địch quốc: Giàu đến mức có thể sánh ngang với nhà nước!)