- Nhưng ngươi đã trốn rồi, bởi vì ngươi biết rõ chỉ giải quyết chuyện này cũng không được ích lợi gì.
Âu Phàm khẽ gật đầu nói:
- Đã tránh được chuyện này rồi, chắc chắn sẽ có chuyện tiếp theo xuất hiện.
- Chính là đạo lý này.
Minh Diệu khẽ gật đầu:
- Nếu như muốn an an ổn ổn mà sống thì phải giải quyết tận gốc. Vừa nghĩ tới có người tính toán sau lưng chúng ta, cảm thấy có ngủ cũng không yên. Cho nên ta muốn tra ra rốt cuộc là ai ở sau lưng điều khiển mọi chuyện.
- Thế nhưng hiện giờ loại tình huống này, ngươi chỉ sợ rất khó điều tra a?
Âu Phàm có chút lo lắng nói.
- Không, như vậy cũng tốt, đây là một trong những lý do ta cố ý trốn khỏi ngục.
Minh Diệu lắc đầu nói:
- Tính tình của Trần Lam ta hiểu rất rõ, keo kiệt, dễ giận, tâm trả thù mạnh, hơn nữa thiếu kiên nhẫn. Rõ ràng hắn đã cho rằng có thể nắm ta trong lòng bàn tay, mà ta lại chạy thoát ngay dưới mắt hắn, hiện giờ chỉ sợ hắn đã tức đến mức nổ phổi a. Phái ra tất cả mọi người đi tìm ta, không bắt được ta thề không bỏ qua, những việc này đều trong dự liệu cả.
- Ngươi muốn làm thế nào?
Âu Phàm kỳ quái hỏi:
- Làm vậy không phải sẽ khiến ngươi càng khó khăn hơn khi điều tra sao?
- Trái lại độ khó đã thấp xuống nhiều.
Minh Diệu khẽ khoát tay áo:
- Muốn điều tra chuyện này, phải cần tìm hiểu chân tướng cả câu chuyện, hiện giờ tình báo mấu chốt nhất, lại để ở trong hiệp hội.
- Ngươi muốn đi thăm dò thi thể hội trưởng sao.
Âu Phàm đại ngộ.
- Không tệ. Chuyện này phát sinh quá mức đột nhiên, hơn nữa người chết là hội trưởng hiệp hội, thật sự quá trọng yếu, cho nên bọn hắn nhất định phải xử lý thi thể cận thận, dùng một ít phương pháp đặc thù để bảo tồn thi thể, khiến thi thể giữ lại trạng thái vào một khắc cuối cùng khi còn sống, giữ lại tốt tất cả chứng cứ, đợi sau khi tất cả người phụ trách phân bộ đều đến đông đủ sẽ tiến hành thảo luận và xử lý, đây là phương pháp duy nhất. Bởi vậy, thi thể không cách nào di động, chỉ có thể đặt trong phân bộ hiệp hội. Thi thể được bảo trì một khắc cuối cùng khi còn sống, tất cả căn cứ chính xác và tình báo đều được ghi rành mạch trên đó, ta chỉ cần đi lấy là được.
- Mà nhân thủ hiệp hội đều đã ra ngoài tìm ngươi, cho nên hiện giờ phân bộ phòng thủ tương đương yếu nhược, ngươi có thể dễ dàng lẻn vào.
Âu Phàm khẽ gật đầu nói ra:
- Quả thật là một ý kiến hay, bất quá ta còn một vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Ngươi làm sao để vào phân bộ hiệp hội mà không bị phát hiện?
Âu Phàm nhìn Minh Diệu nói:
- Đây chính là phiền toái lớn, nơi này cách phân bộ hiệp hội tương đối xa, ngươi hiện giờ chính là tội phạm, gọi xe buýt và xe taxi sẽ bị người nhận ra. Hơn nữa người hiệp hội trải rộng toàn thành, có thể ngươi vừa ra khỏi cửa đã bị bắt gặp rồi.
- Điểm này lúc ấy ta cũng không ngờ tới.
Minh Diệu thở dài một hơi:
- Vốn ở trong kế hoạch ta định để Mị lợi dụng thiên phú của nàng lẻn vào hiệp hội, tìm kiếm manh mối. Nhưng sau khi ta trốn ra mới biết được, Mị lúc trước đã bị thương.
Đối với chuyện này, Minh Diệu có chút đau đầu. Lúc ấy trong phòng quan sát của hiệp hội, hắn cũng không biết chuyện Mị bị thương, chuyện này là sau khi về tới chỗ ẩn thân của Diệp Tiểu Manh mới biết được, cho nên trong kế hoạch xuất hiện sai lầm. Tuy rằng Mị nói thương thế của mình không sao, nhưng Minh Diệu lại từ trong miệng Diệp Tiểu Manh biết được, Mị tổn thương rất nghiêm trọng, vì mang Diệp Tiểu Manh đi, miệng vết thương nguyên bản đã cầm máu lại chảy máu. Đối với thể chất của Ảnh Mị nhất tộc Minh Diệu rất rõ ràng, công kích bình thường căn bản không tạo thành tổn thương gì cho Ảnh Mị, nhưng một khi bị thương đổ máu, đối với Ảnh Mị lại rất nguy hiểm. Bởi vì miệng vết thương không dễ khép lại, rất dễ xảy ra tình huống không ngừng chảy máu mà chết, điểm này cũng khiến Minh Diệu tương đối lo lắng.
- Thân phận của Từ Mẫn có giúp được gì không?
Âu Phàm nghĩ nghĩ nói:
- Nàng là cảnh sát, có lẽ sẽ có chút ít đặc quyền a.
- Hoàn toàn vô dụng thôi.
Minh Diệu lắc đầu:
- Đây là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới thật, thân phận cảnh sát đối với Linh Năng Lực Giả mà nói thì cái gì cũng không phải. Từ Mẫn ngay cả cửa lớn của hiệp hội còn chưa tới được đã bị đuổi ra ngoài rồi, hoàn toàn không thể thực hiện được.
- Vậy thật là phiền toái.
Âu Phàm thở dài một hơi nói:
- Không còn người nào khác sao?
- Ngược lại còn một người tương đối thích hợp, bất quá ta không quá yên tâm để nàng đi.
Minh Diệu cau mày nói:
- Ta không quá muốn cho để nàng liên lụy vào a, dù sao đối với nàng mà nói, nàng chỉ là một người đứng giữa Linh giới và thế giới bình thường thôi.
- Sợ gặp phải nguy hiểm sao?
Âu Phàm hỏi.
- Đây là một phương diện.
Minh Diệu khẽ gật đầu, thở dài một hơi.
- Quan trọng nhất, ta rất sợ nàng sẽ khiến chuyện càng thêm hỏng bét.
...
- Ta đã nhìn qua, hai người đều không ở nhà, người hiệp hội người đã phong tỏa nhà họ.
Diệp Trọng và Tần Khai ẩn thân trong sơn động, Thiên Tướng trở về từ bên ngoài lấy khăn trùm đầu xuống, xoa xoa mồ hôi trên đầu:
- Xem ra hai tiểu gia hỏa kia hẳn là đã đào tẩu.
- Có tin tức của Mị không?
Diệp Trọng mở miệng hỏi. Hắn đã khôi phục dáng vẻ hình người, chỉ là vết thương trên cổ nhìn tương đối đáng sợ.
- Phát hiện hai cỗ thi thể, một cái là nhân loại, một cái là xà yêu, từ miệng vết thương mà xem thì hẳn là Mị làm.
Thiên Tướng đỉnh đạc ngồi xuống nói:
- Không cần lo lắng, tiểu Mị rất cơ linh, những người kia không bắt được nàng đâu, nếu như ta không đoán sai thì... nàng hắn đã chú ý thấy không đúng, cho nên đi thông tri Minh Diệu và Tiểu Manh, sau khi giết hai tên gia hỏa kia ba người cùng nhau rời đi.
Tần Khai cảm thấy từ trong ngực nổi lên một cổ cảm giác buồn nôn, từ góc độ của hắn vừa vặn có thể thấy được quần lót chữ T dưới cái váy ngắn màu xanh kia, còn có đồ vật buồn nôn lộ ra từ quần chữ T hơi nghiêng nữa, hắn liền tranh thủ quay đầu sang một bên.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Trọng khẽ gật đầu, nặng nề thở dài một hơi:
- Là sai lầm của ta. Thật không ngờ A Nhã rõ ràng lại có liên hệ với người hiệp hội, làm cho cả chuyện thất bại trong gang tấc.
- Ngươi mua được lão nhân thư ký kia, người khác tự nhiên cũng có thể mua được nàng, điểm này ngươi sớm nên nghĩ đến mới phải.
Tần Khải mở miệng nói:
- Chỉ là ta không rõ, nữ quỷ này có quan hệ thế nào với Trần Lam chứ?
- Ta cũng không biết.
Diệp Trọng nhìn nhìn Thiên Tướng, Thiên Tướng cũng lắc đầu, tỏ vẻ mình không rõ ràng lắm:
- Nữ quỷ này lai lịch rất kỳ quái, nàng nói không nhớ nổi chuyện khi còn sống, nhưng ngẫu nhiên sẽ lại nhớ đến một số chuyện, kể cả chuyện Hắc chi đoạn chương cũng là nàng nói cho lão nhân kia. Ta cũng từng điều tra lai lịch của nàng, nhưng không có bất kỳ manh mối nào, giống như là lăng không xuất hiện vậy.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, dưỡng thương quan trọng hơn.
Tần Khai lắc đầu.
- Trong thời gian tương đối dài ta không thể động thủ với người được, ngươi thì sao?
- Không tốt lắm.
Diệp Trọng thở dài nói.
- Ngươi cảm thấy thân thể bị xuyên thành tổ ong trong thời gian ngắn có thể vui vẻ được sao?
- Xem ra chúng ta cần tìm nơi an toàn để dưỡng thương trước, sau đó mới có thể thảo luận chuyện tiếp theo.
- Cũng may ta biết một chỗ tốt, không ai có thể tìm được cả.