Trần U quay lại nơi mình vừa rời đi, nhưng không còn thấy bóng dáng của ông quản gia và cô bé tóc trắng nữa, chỉ còn lại Trần Liên đang đứng đợi ở đó.
Cậu vừa bước ra, Trần Liên liền đến gần, cười tươi rồi vuốt ve đầu cậu, nói với giọng trêu ghẹo: “Em đang muốn tìm cô bé đó à? Cô bé ấy đã chạy ra đây từ lúc nãy, kéo theo ông quản gia đi đâu mất rồi, nên em cũng đừng tốn công tìm nữa.”
“À, vậy à.” Trần U nhận ra, tự nói với mình.
Nhưng sau đó, Trần Liên lại nhìn chằm chằm vào Trần U, hai mắt cô sáng lên vẻ tò mò. Cô hỏi: “Thế, cô bé đó có tặng em cái gì không?”
“Không… không có gì cả.” Trần U đáp lời ngượng ngùng.
“Thật không?” Trần Liên không tin, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Trần U, nhưng thấy cậu cũng không có vẻ lo lắng. Cô mới lắc đầu nói: “Thôi kệ, không cần nói về chuyện này nữa. Bây giờ trời đã sắp tối, chúng ta nên về đi thôi.”
“Vâng.” Trần U đồng ý, nhưng trong lòng cậu lại thở dài.
Cậu cũng không biết mình có cảm xúc gì với cô bé đó. Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Không phải, yêu vì dung nhan của nhau? Cũng không phải.
Cậu chỉ thấy thân thuộc với cô bé này vì cả hai đều có hoàn cảnh tương tự mà thôi.
“Nhưng mà, tại sao cô ấy lại muốn cho mình cái này?” Trần U vừa nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, vừa tự hỏi.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, mà cậu bắt đầu đi theo sau Trần Liên, hướng về cổng nghĩa trang.
Ở một nơi khác.
Cô bé tóc trắng, hay Hách Liên Tử Đồng đang theo sau ông quản gia. Trên khuôn mặt của cô dù bình thản, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít máu hồng trên gò má.
Đang đi, bỗng ông quản gia dừng lại, ông quay đầu hỏi: “Tiểu thư, ngài thật sự thích cậu bé kia à?”
“Thích?” Khuôn mặt Hách Liên Tử Đồng đỏ lên, cô lắc đầu không ngừng, giọng nói vội vã: “Không… không phải vậy.”
“Tiểu thư ngài đừng cố che giấu nữa, chiếc nhẫn mà mẹ ngài để lại cũng đã tặng cho cậu bé đó, thì cũng biết rõ rồi!” Ông quản gia lắc đầu nói.
Nghe ông ấy nói như vậy, mặt Hách Liên Tử Đồng càng đỏ hơn, cô tức giận nói: “Ông Nan Nặc! Ông còn nói như thế thì tôi sẽ không quan tâm đến ông nữa đấy!”
Thấy tiểu thư của mình bộc lộ tính cách như trẻ con, Nan Nặc cười cười, ông nói: “Được rồi, việc này cũng không quan trọng. Tiểu thư thích là được, ta tin cha của ngài cũng sẽ ủng hộ.”
“Tôi nói là tôi không thích!” Hách Liên Tử Đồng phản đối lại.
…
Sau một hồi ồn ào, cuối cùng hai người đã đến trước một ngôi mộ. Ngôi mộ này được làm bằng đá cẩm thạch, trang trí với những đường viền tinh xảo, và ở trước ngôi mộ có một tấm biển bằng đá.
Ở trên tấm biển đó có khắc hình một cô gái xinh đẹp, và trên khuôn mặt của cô ấy hiện lên một nụ cười rạng rỡ, tựa như thế giới u ám này không thể xóa đi nụ cười của cô ấy. Và ở dưới cùng có khắc một dòng chữ, Điền Tinh Linh.
“Mẹ! Con đến thăm mẹ đây!” Hách Liên Tử Đồng nhìn ngôi mộ trước mắt, tự nói một mình.
Cô bước tới, đặt bó hoa trắng tinh lên ngôi mộ, rồi quay người đi về phía tấm bia kia. Cô nhẹ nhàng vươn tay, sờ lên khuôn mặt trên tấm bia đá.
“Mẹ ơi! Ngày đó là ngày con được nhìn thấy nụ cười của mẹ lần đầu tiên. Nhưng, ngày đó cũng là lần cuối cùng con được chiêm ngưỡng nụ cười ấy.”
Nói xong, cô không cầm được nước mắt tuôn rơi ở khóe mắt. Cô say đắm nhìn gương mặt và nụ cười rạng ngời quen thuộc ấy, tựa như mới gặp hôm qua vậy.
Rồi sau đó, cô không chịu được nữa, quỳ gối ôm lấy tấm bia, rồi bật khóc nức nở.
Nan Nặc đứng ở xa nhìn thấy cảnh tượng này, ông thở dài, nhưng cũng không bước tới an ủi Hách Liên Tử Đồng.
Là một người chăm sóc cô từ nhỏ, Nan Nặc dĩ nhiên biết người mà cô yêu quý nhất là ai. Nan Nặc vẫn còn nhớ kỷ niệm những năm xưa, khi đó ông đứng cùng cha của cô ở trong vườn, nhìn một đôi mẹ con đang vui đùa đằng xa.
Ông vẫn còn nhớ rõ, trên gương mặt của người mẹ lúc đó là một nụ cười tươi vui và lạc quan, còn cô bé thì mang một nụ cười hạnh phúc.
“Nếu có thể trở về như ban đầu thì tốt biết bao!”
…
Trần U cùng Trần Liên sau khi trở lại lò rèn, thì đã thấy Lê Chính và Lý Túc đã ngồi ở trong đó sẵn, tựa hồ là đang đợi hai người về.
Đồng thời, khi thấy hai người, cả Lê Chính và Lý Túc đều quan tâm, tiến đến hỏi thăm. Nhưng do không muốn hai người lo lắng, nên Trần Liên liền bịa một lý do như đi vui chơi ở đâu đó để qua mặt.
Tối hôm đó
Sau khi đã ăn một bữa no căng, Trần U đứng trước cửa sổ, suy tư.
Thứ cậu nghĩ đến không phải là cô bé kia hay chiếc nhẫn, mà là cái mặt nạ kỳ quái ở trong ảo cảnh. Cậu vẫn nhớ rõ, thứ đó hình như đã xông thẳng vào người mình.
Nhưng do bị hôn mê nên cậu cũng không rõ những chuyện phía sau.
Trong lúc trầm mặc, bỗng một tiếng bước chân vọng lên sau lưng Trần U. Cậu dừng suy nghĩ, quay đầu lại thì thấy Trần Liên cùng Lê Chính đang đến đây.
“Được rồi, hôm nay đã chơi đủ rồi, hẹn em lần sau nhé, chị và anh rể còn việc bận nên không ở đây nữa.” Trần Liên tiến đến, xoa đầu Trần U và nói.
“Ừm, em biết rồi. Chị và anh rể đi cẩn thận!” Trần U đáp.
“Ờ! Chúc buổi tối vui vẻ!” Lê Chính vẫy tay, rồi cả hai người bước ra ngoài, đi vào trong những con đường.
Nhìn hai người rời đi, trong lòng Trần U có chút suy nghĩ. Nhưng giọng nói vang lên sau lưng đã cắt đứt suy nghĩ của cậu.
“Được rồi cháu, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Hôm nay chơi nhiều chắc cũng mệt rồi, nên đi nghỉ ngơi đi!”
Đây là giọng nói của Lý Túc, lúc này gã đang ngồi ở cái ghế trong phòng khách, thư giãn.
“Vâng, chú nói đúng. Cháu sẽ đi ngủ đây!” Trần U gật đầu đáp.
Sau đó, cậu liền đưa tay đóng cửa sổ lại. Nhưng, vừa đóng được một nửa thì cậu dừng lại.
Bởi cậu thấy ở bên ngoài đang có một đoàn người đang đi, đoàn người này mặc một bộ áo chùm đầu màu trắng. Lúc này cả đám đang tiến lên, dường như đang làm cái gì đó.
Nhưng nhìn một hồi, thấy đám người này không có dấu hiệu gì bất thường, Trần U cũng có cảm giác chán nản. Cậu đóng cửa sổ lại, rồi quay người bước vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng ngủ, cậu liền đi đến trước giường, kéo tấm chăn mỏng ra, chui vào rồi nhắm mắt, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
“Ngày hôm nay hơi mệt. Mình nên nghỉ ngơi một chút.”