“Đây là hồi kết à?” Trần U nhìn thế giới đang tan vỡ trước mắt, nói với giọng nhẹ nhõm.
Cậu vừa nói xong, thì thế giới này cũng vỡ tan thành từng mảnh. Trần U bị mất hết cảm giác, cậu cảm thấy mình như đang rơi xuống vực sâu. Rơi mãi, cậu cảm thấy đôi chân cậu dường như đụng vào cái gì đó, nhưng chưa kịp nhận ra thì đã ngất đi.
…
“Thật may mắn! Suýt nữa là bị cuốn vào ảo cảnh đó mất.” Tiếng nói của một cậu bé vang lên. Cậu bé này có mái tóc đen óng, đôi mắt đỏ rực, người mặc một bộ quần áo tinh tế. Cậu bé này chính là Trần U và lúc này, cậu đang đứng sát mép một vực thẳm, nó sâu đến nỗi, nếu cậu chỉ lùi lại một chút nữa thì sẽ ngã xuống đó.
Trần U nhìn xuống vực thẳm kia, thở dài một hơi.
Sau khi thoát khỏi nơi có cái tượng quỷ dị kia, cậu lại đi mãi không thấy đầu đuôi. Cuối cùng cậu mới đến được con đường này.
Con đường này rất nguy hiểm, bởi vì cậu thường xuyên bị những ảo cảnh quấy rầy. Và mỗi lần như thế, cậu đều sẽ quên mất những gì đã xảy ra trên con đường này, nên cậu phải mất rất nhiều thời gian để thoát ra. Ngoài ra, nếu cậu không tỉnh táo thì cơ thể cậu sẽ bị kéo về phía vực thẳm.
Và lần này cậu suýt nữa là không kịp thoát ra, cậu đã gần như rơi xuống vực thẳm rồi.
“Không biết còn phải đi bao xa nữa đây!” Trần U than thở, sau đó cậu cũng không do dự nữa. Cậu quay mặt về phía trước rồi tiếp tục bước đi.
Trên đường đi, cậu vẫn bị những ảo cảnh tấn công, nhưng cậu cũng không mất nhiều thời gian để vượt qua chúng, và tiếp tục bước đi. Trần U đi rất lâu, nhưng do cậu đã quên mất thời gian, nên cậu đi rất thoải mái.
Cuối cùng, cậu đến được trước một dãy cầu thang bằng đá. Trần U ngước mắt lên, nhìn những bậc thang này.
Cậu thấy, những bậc thang này không có chỗ dựa. Chúng nằm giữa không trung, và theo hướng của bậc thang, cậu có thể nhìn thấy nó dẫn đến một con đường rộng hơn ở trên cao.
“Hy vọng, đây là hồi kết!” Trần U lắc đầu, cậu thở dài.
Sau đó, Trần U đi từng bậc lên cầu thang, cậu đi rất bình tĩnh, và khi lên trên trước mặt cậu là một con đường dài. Ở xung quanh hai bên đường là những bức tượng thiên sứ mỹ lệ và xinh đẹp, trên tay họ đều cầm một cây đàn. Tiếng đàn du dương vang lên, như muốn mời gọi cậu vào thế giới kỳ diệu này.
“Lại là thiên sứ à?” Trần U tự nói.
Sau đó cậu nhìn quanh một vòng, chỉ thấy cảnh vật xung quanh đã biến hoá, không còn là một không gian tối đen nữa, mà xung quanh được lấp đầy bởi một biển mây trắng và ánh sáng lờ mờ, trông rất đẹp.
Cậu bước đi trên con đường, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, một cỗ cảm giác bình yên không tự chủ dâng lên trong lòng cậu.
Nhưng càng nhìn, trong lòng Trần U lại càng nặng nề, giọng nói của cậu xen lẫn vẻ buồn thương: “Giá như, thế giới bên ngoài có thể tươi đẹp và bình yên như này thì tốt biết mấy.”
Ngay sau đó, Trần U lại lắc đầu: “Chung quy, ảo cảnh vẫn chỉ là ảo cảnh.”
Cậu nhìn lên, ở đằng xa kia, cậu thấy một thần điện cao ngất ngưởng, nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như một ngọn hải đăng giữa bóng tối.
“Đã đến được đây rồi thì không cần chơi trò này nữa! Tao cũng đã miễn dịch mấy cái ảo cảnh của mày rồi.” Trần U lớn tiếng nói.
Lời cậu vừa dứt, thì những tiệc nhạc do những thiên sứ đánh ra ngừng lại. Theo sau đó, Trần U cảm nhận được những ánh mắt và nụ cười chế giễu từ các thiên sứ nhìn vào mình.
Ngay lập tức, Trần U cảm thấy một sự rung chuyển trong tâm trí. Cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể không thể cử động, và đôi mắt như đang bị ai che đậy đi.
Quá trình này kéo dài vài giây, sau khi cảm giác choáng váng biến mất, đôi mắt của cậu cũng có thể mở ra bình thường.
Trước mắt cậu là cái cầu thang kia. Có lẽ, ngay từ lúc cậu ngẩng đầu lên thì cậu đã bị cuốn vào ảo cảnh.
Nhìn cậu thang trước mắt, Trần U không chút do dự, lại lần nữa bước lên.
Sau khoảng một lúc đã lên tới nơi, cậu đảo mắt đánh giá cảnh vật xung quanh.
Ở trong tầm mắt của Trần U là một ngọn núi tuyết lớn ở phía trước mặt, ở giữa ngọn núi đó có xây một tòa thần điện nguy nga và tráng lệ, chỉ có điều tòa thần điện đó bây giờ chỉ còn là một phế tích đổ nát.
Sau đó, Trần U lại tiếp tục đảo mắt đánh giá nơi mình đang đứng. Chỗ mà cậu đứng hiện tại là ở trên một đống tuyết, ở gần đó có vài cái cây thông.
Đứng ở chỗ này, Trần U có thể rõ ràng nghe thấy tiếng gió thổi, và tiếng lá cây lay động. Tuy ở chỗ này cậu không cảm thấy lạnh, nhưng cũng cảm khái thế giới do tồn tại này tạo ra rất chân thật.
Đánh giá một lúc sau, Trần U cũng bắt đầu di chuyển, tiến lên phía trước.
Và mục tiêu của cậu không phải là thứ gì khác, mà chính là tòa thần điện kia. Tuy bị ngăn trở bởi địa hình, nhưng không rõ vì lý do gì, mà ở chỗ giao giới giữa hai ngọn núi đã có sẵn một cây cầu gỗ nhỏ.
Trần U bước lên cây cầu. Ánh mắt quyết tâm của cậu nhìn về phía thần điện đằng xa, rồi sau đó cậu không chần chừ nữa, bắt đầu bước đi.
—