- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 14: Nghĩa Trang Thiên Sứ (2)
Quả nhiên, đúng như Huyết Ảnh dự đoán, vài giây sau có hai người đã xuất hiện trước mắt họ.
Hai người này theo thứ tự là một cô gái cao một mét hai, cô có mái tóc màu trắng, đôi mắt màu tím, cô mặc một bộ váy màu tím đen. Đi sau lưng cô là một ông già tóc bạc trắng, trên người ông mặc một bộ quần áo của quản gia. Tuy nói là ông già, nhưng cũng không ai dám xem thường ông ấy cả.
Bởi khi nhìn vào ông ấy, đám người mặc áo chùm đầu màu den, bao gồm cả Huyết Ảnh đều cảm nhận được một áp lực vô hình.
"Đợi khi tao đếm xong thì cả lúc bắt đầu xông lên." Huyết Ảnh nói.
Sau đó, gã bắt đầu đếm.
"1"
"2"
"3"
"Lên!" Gã vừa nói xong, thì cả đám đã lao lên. Nhắm thẳng vào cô gái tóc trắng.
Lúc này, cô gái tóc trắng vẫn chưa phản ứng gì. Nhưng ông già tóc bạc đã nhận ra sự bất thường. Ông nhanh chóng quay đầu lên để nhìn, thì ông thấy một đám người mặc áo choàng màu đen đang lao tới với vẻ mặt hung tợn.
"Là thích khách! Tiểu thư cẩn thận." Lão quản gia hô lớn, sau đó ông ấy dậm chân thật mạnh, xuống đất. Lấy sức thi triển ra một cái vòng năng lượng màu vàng bao phủ phía trên đầu ông và cô gái tóc trắng.
Đám người mặc áo chùm đầu và vũ khí của bọn chúng bị văng ra. Nhưng bằng kinh nghiệm chiến đấu của mình, ngau trên không trung bọn chúng đã nắm lại vũ khí. Vừa làm ra động tác để tiếp đất an toàn.
Tuy nói lâu như vậy, nhưng cả quá trình này chưa đến vài giây. Những người dân xung quanh thấy có đánh nhau, hơn nữa còn trông thấy cái vòng năng lượng mà ông lão quản gia thi triển ra. Ai nấy đều sợ hãi tột độ, bởi họ biết, đây có lẽ là cuộc chiến của Thần Hành Giả. Nên không ai dám chần chừ, bọn họ đều quay đầu lại, chạy về phía cổng nghĩa trang.
Trong lúc những người dân chạy đi, thì ông lão quản gia vẫn tiếp tục giằng co với mấy kẻ mặc áo chùm đầu này.
"Chúng mày thật to gan! Có biết chúng mày vừa định ám sát ai không?"
Ông lão quản gia tức giận quát. Nhưng vừa quát, ông ấy vẫn chú ý tới những cử động của mấy kẻ mặc áo chùm đầu này.
Còn ở phía đám người mặc áo chùm đầu. Kẻ dẫn đầu chính là Huyết Ảnh đứng ra, gã ngạo mạn nói: "Bọn tao đương nhiên biết mục tiêu ám sát là ai. Không phải là hòn ngọc quý của Hách Liên gia tộc. Hách Liên Tử Đồng sao?"
"Quả nhiên! Chúng mày đã có ý đồ từ trước.", Ông lão quản gia gật đầu, nhưng sau đó ông ấy lại lắc đầu, trên mặt ông ấy xuất hiện một nụ cười khinh thường, nói: "Nhưng, ai dạy chúng mày, tổ hợp một đội ngũ toàn Siêu Phàm Giả bậc hai để đấu với tao vậy? Thật ngu si."
Ông ấy vừa nói xong, thì đột nhiên biến mất tại chỗ. Và trong nháy mắt, ông ấy đã xuất hiện ở trước mặt một kẻ mặc áo chùm đầu.
Không kịp để kẻ đó phản ứng. Ông quản gia đã đấm mạnh một phát vào đầu kẻ đó.
Cú đấm của ông mạnh đến nỗi, thanh âm xé gió "xiu xiu" còn vang lên khi ông đấm. Còn kẻ mặc áo chùm đầu đối diện với nắm đấm của ông, kẻ đó không có vẻ kinh hoảng gì. Không tránh không né.
Quả nhiên, sau khi ông quản gia đấm trúng đầu kẻ đó thì đầu kẻ đó tựa như một quả dưa hấu. Bị ông đấm nát bét. Máu và các bộ phận trong đầu văng tứ tung trên mặt đất.
Đồng thời, cơ thể không đầu của kẻ đó cũng không thể chống đỡ được nữa, ngã xuống đất.
"Thật mạnh!" Huyết Ảnh thầm nghĩ trong lòng, nhưng bên ngoài gã vẫn không sợ hãi. Gã nghiền ngẫm hỏi: "Thằng già! Mày có biết vì sao bọn tao có can đảm, dám đứng trước mặt mày không?"
"Ồ! Mày đang câu kéo thời gian à nhóc con?" Ông quản gia kinh thường nói, sau đó ông lại như vừa nãy, biến mất tại chỗ. Rồi khi xuất hiện lần nữa, ông đã xuất hiện trước mặt Huyết Ảnh.
Vẫn như tên ban nãy, ông quản gia tung ra một cú đấm thật mạnh vào đầu Huyết Ảnh. Nhưng do có chuẩn bị trước, nên Huyết Ảnh đã kịp lấy tay cản lại.
Nhưng dù vậy. Khi đón cứ đấm này. Huyết Ảnh vẫn nghe rất rõ thanh âm "Rắc rắc" gãy xương tay vang lên. Kèm theo đó là một cảm giác đau đớn và một lực đẩy cực mạnh đánh bay gã ra chỗ khác.
Và trong lúc ông quản gia tấn công Huyết Ảnh, những kẻ mặc áo chùm đầu kia cũng không chút chần chừ, cả đám đều lao vào cô bé tóc trắng, hay Hách Liên Tử Đồng.
Nhưng khi chúng gần chạm đến cô thì một cỗ cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện, kèm theo đó là một loại thanh âm "Rắc rắc" gãy xương liên tục vang lên.
Và người ra tay vẫn là ông quản gia. Có thể nói, sức mạnh của Thần Phàm Giả quá lớn, những kẻ mặc áo chùm đầu màu đen kia không hề có sức phản kháng.
Ông quản gia nhìn những kẻ mặc áo chùm đầu bị mình đánh bay, ông khinh thường nói: "Tao đã nói chúng mày rồi. Chiến đấu với tao là lựa chọn ngu si nhất trong cuộc đời tụi mày."
"Thằng già kia! Mày nghĩ, bọn tao dám đến đây mà không có chuẩn bị nào à?" Huyết Ảnh đứng dậy, lau máu trên khóe miệng. Tuy vừa lau máu, nhưng vẻ ngạo mạn của gã vẫn không giảm.
"Ồ! Thế mày có chuẩn bị gì? Lấy ra cho thằng già này xem nào?" Ông quản gia khinh thường nói.
"Không có chuẩn bị gì đâu. Đây chỉ là một món quà nhỏ và ý nghĩa." Huyết ảnh nhe răng, cười dữ tợn.
Thấy nụ cười kia. Trong lòng ông quản gia bỗng dưng hiện lên một cỗ cảm giác bất an. Ông không tự chủ quay đầu về phía sau.
Chỉ thấy trong tầm mắt của ông là hình ảnh Hách Liên Tử Đồng. Hay nói đúng hơn là người đứng phía sau cô ta.
Người này có thân thể của người vừa ngã xuống lúc nãy, nhưng cái đầu bị đập nát lúc nãy bất ngờ biến thành hình dạng chất lỏng, nó có màu đen và lục.
"### Bán U Minh?" Ông quản gia kinh ngạc, sau đó ông không thể tin hỏi: "Lũ chúng mày là người của Đồ Thần Giáo?"