Chuyện kể rằng tiệc tối vừa mới qua phân nửa, Nhiễm Ngọc Nùng vì ban ngày cưỡi ngựa quá nhiều, có chút mệt nhọc, lui tiệc sớm hơn. Trở lại lều vải, Thanh Nguyệt Sương Nguyệt sai phái các tiểu cung nữ chào đón, muốn vì y xin hãy cởi áo ra. Nhiễm Ngọc Nùng ngẫm lại lời nói của Triệu Dự ban ngày, khoát khoát tay cho phép các nàng lui ra. Bản thân trực tiếp nằm ngã lên tháp tu tiên(an thần) nghỉ ngơi. Thanh Nguyệt vội vàng sai người cầm tới một bộ áo ngủ bằng gấm phủ lên người y. Nhiễm Ngọc Nùng vừa mới nằm xuống lại cảm thấy khốn khổ miễn cưỡng, không lâu sau thì chìm sâu vào giấc ngủ. Đợi lúc Triệu Dự ngà ngà say trở về, y đã ngủ say. Triệu Dự ngồi ở một bên nhìn y bộ dạng lúc ngủ đáng yêu không hề phòng bị, càng nhìn trong lòng càng thấy ngứa. Nhịn không được cứ quấy rối y, hôn ở trên môi y không tha. Trái lại làm huyên náo khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng tỉnh giấc. Y ngồi dậy, nhìn Triệu Dự, nói: “Đã trở về! Sao sớm như thế?” Triệu Dự đang cười nói: “Đợi không kịp muốn cùng ngươi đi cưỡi ngựa, cho nên liền về sớm.” Nhiễm Ngọc Nùng vừa nghe, thỏa đáng với tâm ý chán ngán của mình. Đứng dậy xuống giường, Sương Nguyệt vội vàng ngồi chồm hổm vì y đi vào đôi giày nhỏ da bò. Nhiễm Ngọc Nùng chỉnh lại xiêm y, cười hướng Triệu Dự nói: “Vậy còn chờ cái gì, đi nhanh đi.”
Ánh trăng ở cánh đồng bát ngát so sánh với trong cung lại có một dạng vị đạo khác nhau. Nhiễm Ngọc Nùng cùng Triệu Dự cùng nhau cưỡi trên một con ngựa ở đồng trống vụt chạy băng băng, gió đêm thổi tới trước mặt, cảm giác có chút nhanh nhẹn. Nhiễm Ngọc Nùng lại có chút tức giận. Vốn y tưởng là y được một mình cưỡi một ngựa, không nghĩ tới lại bị Triệu Dự kiên quyết kéo lên ngựa của hắn, còn không chờ y kháng nghị, Triệu Dự đã đá bàn đạp, lương câu(ngựa tốt) ở dưới háng bọn họ đã tự nhiên thoát cung phi tới xa rời doanh trại. Đợi lúc Triệu Dự thoáng chậm lại, cũng đã cách doanh trại rất xa rồi. Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được oán giận nói: “Đã nói là cùng ta cùng nhau cưỡi ngựa, mà sao không cho ta tự mình cưỡi một con ngựa chứ? Thế này cùng ngươi dồn đống một chỗ là có ý tứ gì a?” Triệu Dự cười ma quỷ mưu đồ đen tối, nói: “Bảo bối nói như vậy là sai rồi, chính là muốn dồn đống cùng một chỗ mới có ý tứ chứ?” Nhiễm Ngọc Nùng không hiểu nổi hỏi: “Có thể có ý tứ gì a?” Không nghĩ tới, kế tiếp đã bị động tác của Triệu Dự dọa cho hoảng sợ. Lúc đầu Triệu Dự rõ ràng là cởi đai lưng của y. Cánh tay dài nắm ở thắt lưng y khẽ nâng lên rời khỏi yên ngựa, cởi cái quần của y đến đùi, lộ ra kiều đồn (mông vểnh).
Nhiễm Ngọc Nùng đè tay Triệu Dự lại, ngăn cản nói: “Đừng, như vậy rất nguy hiểm.” Triệu Dự lại ung dung nói rằng: “Bảo bối đừng sợ, kỹ năng cưỡi ngựa của vi phu là hạng nhất, sẽ không để ngươi ngã xuống.” Nhiễm Ngọc Nùng vẫn còn lo lắng, nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Triệu Dự, biết đêm nay nếu không thuận theo nguyện vọng của hắn sợ rằng người này rất khó từ bỏ ý đồ. Không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp nói: “Dù thế nào, trước tiên ngươi cho ngựa dừng lại.” Triệu Dự nghe xong lời hắn nói, kéo kéo dây cương, khiến cho tuấn mã đang chạy băng băng dừng lại. Nhiễm Ngọc Nùng men theo lưng ngựa chậm rãi cúi xuống, trong miệng bất an nói rằng: “Động tác chuyển động đừng quá mạnh, cẩn thận kinh động đến ngựa.” Triệu Dự không để ý gật đầu nói hiểu được rồi, cũng đã khẩn cấp chìa tay hướng giữa mị huyệt Nhiễm Ngọc Nùng nhập một ngón tay thăm dò, lại thần tốc cởi nhanh quần trong của mình ra, thả ra Nhục nhận đang nóng lên biến hóa cứng rắn. Đã đến bước này, Nhiễm Ngọc Nùng cũng cố không chuyển động. Toàn tâm toàn ý cảm nhận động tác ngón tay của Triệu Dự ở trong bộ phận cơ thể mình tìm tòi mò móc, cơ thể luôn luôn ở tại chỗ vì thân ngựa đi thong thả từng bước mà tù túng chặt chẽ, kèm theo mị huyệt ở hạ thân ngược lại hết sức đem của Triệu Dự kẹp chặt. Tinh thần bởi vì căng thẳng cao độ, lực chú ý trước nay chưa từng có tập trung, kèm thêm cảm giác cũng là cực kỳ nhạy cảm. Đối lập nhau, huyệt khẩu mị huyệt bị ngón tay đè lại xoay quanh khiêu khích, dục vọng phía sau cũng là phản ứng cực kỳ rõ ràng trong đầu. Dần dần, y chưa đủ đến đỉnh, chẳng qua chỉ là cái ngón tay xen vào. Quay đầu lại, đang xoay thắt lưng, ánh mắt thủy lâm lâm (nước mắt rơi rơi) nhìn Triệu Dự, đang run rẩy lên tiếng nói rằng: “Hoán…Hoán…(đổi)”
Triệu Dự người xấu tâm lại lên cơn, cười nói: “Hoán? Hoán cái gì? Bảo bối nói rõ minh bạch a, ngươi không nói rõ ràng làm sao ta biết chứ?” Nhiễm Ngọc Nùng nóng nảy, muốn quay đầu không để ý tới hắn. Lại ngăn chặn, nhưng mà thân thể lại hướng y một tiếng cao hơn một tiếng đang kêu gào yêu cầu được sắc dục làm thỏa mãn. Không thể làm gì khác hơn là đến xin hàng quay đầu, nhìn Triệu Dự khốn khổ nói: “Tướng công, xin ngươi…Dùng côn thịt của ngươi đến cắm vào thân thiếp đi.” Triệu Dự nước miếng được một tấc lại muốn tiến một thước vẻ mặt truy vấn: “Nương tử muốn vi phu xuyên vào đâu? Còn mời nói minh bạch.” Nhiễm Ngọc Nùng đã muốn khóc, tự sa ngã hô to: “Tướng công, xin người dùng côn thịt của người dốc sức mạnh mẽ cắm vào bên trong cái miệng nhỏ bé dưới thân thiếp đi thôi!” Nói xong lại nhắm chặt hai mắt, không muốn thấy sắc mặt đắc ý dương dương tự mãn của Triệu Dự.
Triệu Dự cười nham hiểm, đỡ lấy thắt lưng của y nói một câu: “Liền như mong muốn của nương tử.” Lời còn chưa dứt, Nhục nhận cực đại đã hung hăng xâm nhập bên trong mị huyệt của Nhiễm Ngọc Nùng, cả người Nhiễm Ngọc Nùng chấn động, “Ân” một tiếng, mị huyệt ở hạ thân chờ lâu không nhịn được đã nhanh chóng buộc chặt nhục nhận đang xông vào. Thân thể trống rỗng được lấp đầy mang đến cảm giác thỏa mãn khiến y cũng chẳng muốn cùng Triệu Dự tranh hơn thua. Hạ thân đang kề sát từng chỗ Nhục nhận Triệu Dự, thắt lưng đã nhẹ nhàng vặn vẹo dao động dâng lên.
Triệu Dự cười khẽ, lại đá bàn đạp một đá. Ngựa kia lại lập tức phi cực nhanh lên. Nhiễm Ngọc Nùng một tiếng kêu sợ hãi, hai tay vội vàng ôm chặt cái cổ ngựa, rất sợ mình bị ngã xuống, mị huyệt bỗng nhiên ra sức buộc chặt, Triệu Dự không đề phòng thiếu chút nữa từ đấy đã trút ra rồi, ổn định tinh thần sau khi thầm nghĩ ‘nguy hiểm thật – nguy hiểm thật ‘, vì muốn che giấu sai lầm vừa mới, động tác vội vàng ruổi ngựa chạm thắt lưng liên tục đâm vào mị huyệt Nhiễm Ngọc Nùng. Còn có ở trên ngựa lắc lư tạo thành nhiều lần đẩy vào kịch liệt mà không có quy luật cách thức. Nhiễm Ngọc Nùng lần đầu thử tình dục đến bây giờ, chưa từng có nếm thử qua cách thức giao hợp như vậy, không khỏi bị làm cho hoàn toàn thất thái, tiếng gầm quyến rũ rên lên. Triệu Dự cũng là hưng phấn không ngớt, Nhục nhận được đưa vào một chỗ ấp áp chặt chẽ không thông lại căng lớn một vòng. Căng cứng đem nhét đầy mị huyệt của Nhiễm Ngọc Nùng, làm cho y càng thêm kích động mà hiện ra dáng vẻ dâm đãng xinh đẹp. Thắt lưng vặn vẹo vô cùng hăng say, cái mông trắng lóa ở trước mắt Triệu Dự đang lắc lư, kích thích làm hắn thoải mái, ở dưới ánh trăng hắn triệt để biến thành mặt người dạ thú. Gào khóc làm cho đỉnh cứng đang ấn ở thắt lưng Nhiễm Ngọc Nùng nảy sinh ác độc hơn mười lần, hai người giống như dã thú động dục ở dưới ánh trăng trên lưng ngựa làm tình kịch liệt.
Vì Nhiễm Ngọc Nùng làm mị huyệt kìm hãm cực kỳ chặt chẽ, Triệu Dự không ngờ cuối cùng không chống đỡ nổi mà bắn ra ngoài. Hắn tính toán thời gian, thất bại cũng không buồn bực, tuấn mã ở dưới thân tùy ý tiếp tục chạy băng băng, bản thân cúi xuống trên lưng Nhiễm Ngọc Nùng đợi tinh thần trởi lại bình thường, Quá một hồi, hắn lại khôi phục khí lực đứng dậy kéo kéo dây cương, ngựa lại dừng lại. Triệu Dự rút ra Nhục nhận rõ ràng lại bắt đầu biến cứng. Nhiễm Ngọc Nùng quay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn. Triệu Dự lại cười, kéo thân thể y, cầm lấy cái eo nhỏ nhắn của y, ý bảo y cẩn thận từng li từng tí xoay người lại đối mặt với chính mình. Lại rất nhanh lột quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người y xuống đến bên hông lộ ra hai vú y. Triệu Dự nắm lấy chỉ dùng một lực bóp, lập tức có một cổ sữa nhỏ điềm tĩnh chảy ra. Nhiễm Ngọc Nùng đau đớn kêu lên một tiếng, bên trong lại cũng có không ít niềm khoái cảm, đầu vú sớm đã được Triệu Dự điều giáo mẫn cảm cực kỳ đã trở nên nhọn. Triệu Dự cười thỏa mãn, đang vươn lưỡi chuẩn bị liếm đầu vú đáng thương khả ái kia. Ngón tay cũng không buông tha bên kia, luôn luôn nắm chặt bắt đầu hướng ra phía ngoài kéo căng lại buông ra.
Hai vú Nhiễm Ngọc Nùng bị hắn trêu đùa như vậy, đã sớm không chịu nổi rồi. Vì bên trong vú sữa đã mau tồn trữ dường như sắp căng ra vỡ tung. Y đang vặn vẹo thân thể, đem hai vú đưa đến bên mép Triệu Dự. Triệu Dự cũng không khách khí, há mồm liền cắn một đầu nhũ, dốc sức mút vào, khiến cho sữa tươi trong vú đã căng lên phát ngạnh kia có thể tuôn ra nhanh một chút. Căng cứng đau nhức lập tức được giảm bớt khoái cảm khiến cho Nhiễm Ngọc Nùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, vú bên kia lại càng thêm khó chịu. Y không quan tâm bắt đầu tự mình vươn tay tự động nặn sữa. Đợi lúc Triệu Dự phát hiện thì, sữa đã chảy tới bên trong đống y phục bên hông hắn. Triệu Dự mặt nhăn cau mày, đang nhìn Nhiễm Ngọc Nùng trách nói: “Quá lãng phí rồi. Tạm thời không chú ý một chút nương tử đã không ngoan ngoãn rồi. Xem ra nên cần điều giáo a!” Nhiễm Ngọc Nùng không phục hừ một tiếng. Triệu Dự ngược lại nở nụ cười, cúi người xuống phía dưới xuôi theo đường đi của sữa đang chảy một đường liên tiếp về phía trước, đem sữa ở trên người Nhiễm Ngọc Nùng một đường liếm sạch sẽ, thẳng đến vú y mới dừng lại.
Sau khi thoáng nghỉ ngơi, đầu lưỡi đang xuôi theo vầng vú bên cạnh đầu vú quay vòng. Một vòng lại một vòng đang vạch tròn, Nhiễm Ngọc Nùng đã thoải mái bắt đầu nhẹ nhàng rên rỉ. Không ngờ đến Triệu Dự lại giở trò xấu, dùng khớp hàm trên nhắm ngay một cái nếp gấp thiệt trên nhũ tiêm cố sức cắn một cái. “Ai u ” một tiếng, Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được chịu đau đớn mà kêu lên. Sau khi đau đớn qua đi, lại có một loại kích thích khoái cảm. Triệu Dự lại duỗi tay vân vê đầu vú bị thương cố sức dùng đầu ngón tay xoa bóp. Loại cảm giác đau đớn mãnh liệt pha trộn vui vẻ càng tăng thêm niềm khoái cảm kịch liệt.
Nhiễm Ngọc Nùng bắt đầu rên rỉ lần thứ hai, phấn hành hạ thân đã sớm tiết một hồi, bây giờ lại dựng đứng lên. Huyệt khẩu của mị huyệt giữa mông lại hé ra hợp lại dồn dập, tinh thủy Triệu Dự vừa mới bắn ở bên trong trộn lẫn dâm dịch của chính y đang không ngừng chảy ra, thấm ướt bờm ngựa dưới thân. Nhiễm Ngọc Nùng lại muốn yêu cầu, y giương mắt ra hiệu cho Triệu Dự, bên dưới lại dùng phấn hành cứ thân thiết ma sát Nhục nhận đang vận sức chờ phát động của Triệu Dự. Triệu Dự không chút hoang mang, đẩy y nằm trên lưng ngựa, tự mình cẩn thận đưa một chân của y theo hắn, rút quản (ống) ở giữa quần ra. Lại đối mặt mình hai chân y tách ra buông xuống hai bên thân ngựa. Lại bắt đầu kéo y, mị huyệt chuẩn nhất Nhục nhận của mình hung hăng ấn vào. “A~” một tiếng, Nhiễm Ngọc Nùng lần thứ hai kêu lên.
Triệu Dự thấy đã đến lúc, thúc giục ngựa lần thứ hai bắt đầu chạy như bay. Nhiễm Ngọc Nùng tay chân cũng cuốn lấy thân thể hắn, đã quên hết tất cả lần thứ hai bắt đầu kiêu lên. Triệu Dự cũng nảy sinh hung ác, phối hợp với sự lắc lư độ mạnh yếu trên lưng ngựa, vừa lên một chút Đỉnh nhục nhận lại đâm vào mị huyệt Nhiễm Ngọc Nùng, những điểm gồ nhỏ giữa huyệt tức thì lần lượt được hắn đẩy hoặc nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ. Nhiễm Ngọc Nùng sảng khoái cùng khoái cảm mãnh liệt sau đó lại cũng chịu không nổi bắt đầu hô to không được, hướng Triệu Dự cầu xin tha thứ. Phấn hành lại run lên liên tục bắn tinh, làm cho y phục của Triệu Dự đều bị dơ. Triệu Dự lại vô vi sở động (không cảm động), tiếp tục hướng mị huyệt tiêu hồn của y nỗ lực mạnh mẽ xuyên vào. Đến cuối cùng Nhiễm Ngọc Nùng thật sự là không chịu nổi kích thích niềm khoái cảm gần như là ngập đầu này, thì khóc lớn lên, cuối cùng sau đó là bất tỉnh. Đợi đến lúc tỉnh lại, lại phát hiện bản thân còn đang bị Triệu Dự đè lên trừu kiền trên lưng ngựa chạy như bay. Nhiễm Ngọc Nùng không có sức lực phản kháng, thanh âm khí lực xuất liên tục đều bị ép khô. Chỉ có thể tùy ý Triệu Dự đem y lần lượt đặt lên trên đỉnh cao của dục vọng rồi nhanh chóng rơi xuống dưới. Giữa lúc vui vẻ không thở nổi, phấn hành của y từ lâu bắn không ra cái gì, cuối cùng không khống chế được…