Edit by Triệu Viu
Bộ phim của đạo diễn lớn đương nhiên không dễ quay, nhưng để có được cơ hội này, hai người biết dù có phải trải qua muôn vàn khó khăn thử thách, dẫu biết gian khổ nhưng cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng hai người chưa kịp bày tỏ thành ý, đạo diễn đã nói tiếp: "Chính thức giới thiệu với mọi người, cậu thanh niên ngồi bên cạnh Tiểu Ứng là cố vấn được đoàn làm phim mời đến. Mọi người cũng biết bộ phim truyền hình này có không ít sự kiện có thật, còn đề cập đến rất nhiều vụ án được bảo mật, nên tôi đã mời người bạn cũ của tôi, cũng chính là giáo sư Hồng của trường Đại học Chính trị và Pháp luật đến, nhưng hai năm nay cơ thể của ông ấy không được khỏe, không thích ứng được với cường độ ghi hình của đoàn làm phim, cho nên ông ấy đã cử học trò đến, còn ông ấy sẽ phối hợp với đoàn làm phim từ xa."
Đạo diễn Trần vừa mới nói xong, lại nhìn Ứng Bạch cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, Tiểu Ứng, cậu ấy cùng họ với cô đấy, họ của hai người cũng không phổ biến, tính đi tính lại, có khi mấy chục năm trước hai người lại là người cùng nhà đấy."
Tuy là đạo diễn lớn nhưng từ trước đến nay ông ấy rất ít khi mắng chửi ở phim trường, cho nên câu này căn bản chỉ là một câu nói đùa, không ai nghĩ nó là thật, nhưng ngay lập tức nó cũng làm cho phòng họp tràn ngập bầu không khí vui vẻ, tất cả mọi người đều cười đến mức nhìn rất thật lòng, nhất là Ứng Bạch.
Cô vừa cười vừa nghĩ, ồ phải vậy không, thật ra không cần phải vài chục năm, chỉ mấy năm trước thôi, họ đã là người một nhà rồi.
Trên bàn vuông, tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, đến cả nữ diễn viên Ứng Bạch cũng cười xinh đẹp không sao tả được, chỉ duy nhất người kia vẫn là dáng vẻ thờ ơ, không quan tâm.
Mà ở dưới bàn, bàn tay vừa mới cầm bút hồi nãy đã chui xuống gầm bàn từ lúc nào mượn dáng người và cái bàn che khuất, đang giữ sức chờ thời cơ.
Ứng Bạch đang định vén mái tóc ra sau thì đột nhiên run lên, những sợi tóc được vén lên một nửa lại rơi xuống.
Còn bàn tay kia đã lặng lẽ duỗi đến bên hông cô, nhằm ngay vào eo cô mà véo mạnh một cái.
Cảm giác khó xử từ giấc mơ đêm qua vẫn cứ lởn vởn trong đầu cô, không thể nhả ra, cũng không nuốt vào được, cảm thấy rất khó chịu, giống như quả bóng được bơm căng không biết sẽ nổ lúc nào, rốt cuộc lúc này cũng bị chọc thủng, khiến cô vừa chua xót vừa đau đớn, và vì cái véo eo của anh mà ngứa ngáy, tê dại.
Ứng Thương Lâm nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình đang giấu đôi tai đỏ bừng trong mái tóc, rốt cuộc anh cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
Trong lòng Ứng Bạch nghĩ, mọi người đều nói cô là yêu tinh đầu thai, cho dù chỉ có một tấm ảnh chụp không rõ ràng, họ cũng sẽ đồn cô có hành vi phóng đãng. Mặc dù Ứng Bạch không thèm để ý, nhưng vẫn cảm thấy cạn lời, cô đúng là có hành vi phóng đãng, nhưng lại không thể bôi nhọ cô bởi vì cô chỉ làm ra hành vi phóng đãng với một người, chính là cái người nở nụ cười khiến người ta chán ghét đang ngồi bên cạnh cô.
Ứng Bạch bị anh trêu chọc một hồi, chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy lỗ tai giống như đang bốc cháy, trong lòng cô thầm mắng bản thân, sao chỉ mới như vậy cô đã không chịu được rồi, biết rõ người kia không có ý tốt mà sao trong lòng cô lại hỗn loạn như vậy.
Cô lại thầm giễu cợt bản thân ở trong lòng, trụ trì trấn giữ am ni cô, sao lại có tâm thông thường chứ?
Cô đẩy tất cả phản ứng này thành tác động tiêu cực của việc không quan hệ tình dục trong thời gian dài, lại tiếp tục lao đầu vào đọc kịch bản.