Tỷ tỷ ta sau khi rơi xuống nước đã hôn mê suốt ba ngày.
Vừa tỉnh lại, cả người tỷ ấy run rẩy, ngây dại ngồi im, khiến mọi người đều cho rằng Đại tiểu thư Tống gia đã bị nước vào đầu.
Cho đến một ngày, ta nâng bàn chân ngọc nhỏ nhắn của mình lên, định đạp vào vai tên nội thị đang hầu hạ ta rửa chân.
Tỷ tỷ đột nhiên xông vào, kinh hãi đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tên nội thị đó.
Sau đó, tỷ ấy kéo ta đang chân trần đi, nghiêm túc nói:
"Muội muội, muội tin tỷ, tỷ đã trọng sinh rồi."
1
Tỷ tỷ đỏ bừng tai, giọng nói có chút gấp gáp: "Tên nội thị vừa rồi hầu hạ muội rửa chân, muội tuyệt đối không được chọc vào hắn."
Ta nhíu mày, đặt mu bàn tay lên trán tỷ tỷ, lẩm bẩm: "Cũng không sốt... xem ra là thật sự ngốc rồi."
Tỷ tỷ tức giận hất tay ta ra, cúi người xuống bên tai ta thì thầm:
"Không lâu nữa, Khiêm Châu sẽ gặp lũ lụt lớn, lúc đó phụ thân sẽ được điều đến đó nhậm chức, đến lúc đó muội sẽ biết tỷ nói thật hay giả."
"Còn muội, gần đây phải cẩn thận một chút, đặc biệt là khi đi đường phải xem dưới đất có chỗ nào bị lún không, nếu không, muội sẽ phải ngồi xe lăn nửa năm đấy."
Nghe vậy, ta nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, muội không tin mấy thứ mê tín dị đoan đó."
Tỷ tỷ gõ vào đầu ta: "Tỷ biết muội không tin, muội là loại người không thấy quan tài không đổ lệ. Muội cứ thử ba ngày, ba ngày này muội đừng làm gì tên nội thị đó, ba ngày sau, muội sẽ tự tin tỷ."
Đêm khuya tĩnh mịch, vẫn là đầu xuân, mưa bên ngoài hành lang rơi tí tách.
Lòng bàn chân trần của ta đã ướt đẫm nước mưa.
Nếu là trước đây, ta chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy đến giường mỹ nhân của mình, gọi mấy thị nữ ma ma đến hầu hạ, lau khô chân, tốt nhất là thêm một tách trà, xoa dịu tâm trạng của ta.
Nhưng bây giờ, nhớ đến những lời tỷ tỷ vừa nói, ta thất thần bước vào phòng.
Trong phòng trà thơm ngào ngạt, mấy ngọn đèn dầu lay động, cửa sổ đều đóng kín, gió mưa bên ngoài không lọt vào được chút nào.
Tên nội thị vừa bị ta làm nhục lúc này đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu chịu đựng sự mắng nhiếc của ma ma.
Thấy ta bước vào, ma ma mới im bặt.
Ta lại ngồi xuống giường mỹ nhân, bên cạnh là chậu nước đã nguội.
Các thị nữ ma ma trong phòng đều cúi đầu im lặng, chờ ta nổi giận.
Nhưng ta lại trái ngược với thường ngày, ra lệnh cho bọn họ lui xuống.
Chờ đến khi chỉ còn lại ta và tên nội thị, ta mới mở mắt ra quan sát hắn cẩn thận.
Thực ra, ta quen biết tên nội thị này.
Thiếu gia trước đây của Hình bộ Thị lang phủ, Thẩm Lâm Chiếu.
Công tử nổi tiếng nhất kinh thành, ai mà không biết, tiểu công tử Thẩm phủ, học rộng tài cao, xuất chúng hơn người, tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.
Nhưng ta cảm thấy hắn cả ngày cứ ra vẻ ta đây cao quý, rất đáng ghét.
Lần đầu tiên gặp hắn, hắn mặc bộ trường sam màu trắng của thư viện, dáng người ngay thẳng, nhưng quanh thân lại toát ra vẻ lạnh nhạt khó nhận thấy.
Hướng Linh, người lớn lên cùng ta từ nhỏ, đã lấy hết can đảm đến bày tỏ tình cảm với hắn, không ngờ bị hắn phớt lờ thẳng thừng, không chút nể nang.
Khiến Hướng Linh trốn trong phòng, buồn bã rất lâu. Người ngoài chế giễu nàng ấy không biết lượng sức mình, đứng trước mặt Thẩm Lâm Chiếu nói một tràng dài, nhưng Thẩm Lâm Chiếu thậm chí còn không thèm nhìn nàng ấy một cái, cứ thế bước qua nàng ấy bỏ đi.
Vì vậy, Hướng Linh đã trở thành trò cười của người khác trong một thời gian dài.
Tuy nhiên, vị Thẩm Lâm Chiếu công tử này cũng không được vẻ vang bao lâu. Thẩm đại nhân tham ô hối lộ, còn lén lút qua lại với tàn dư của triều đại trước, bị người ta tố cáo.
Từ đó, kinh thành không còn sự tồn tại của Thẩm thị nhất tộc nữa.
Thẩm Lâm Chiếu cũng bị đưa vào nơi hoạn rồi bị tịnh thân.
Nhưng ta thật sự không hiểu, một tên thái giám, làm sao có thể gây sóng gió?
2
Tỷ tỷ bảo ta nhịn ba ngày, nhưng nhìn người đang cúi đầu quỳ trên mặt đất trước mắt, vẻ mặt vẫn bình thản như thường, ta cảm thấy một ngọn lửa vô danh bốc lên từ trong lòng.
Ăn miếng trả miếng, lỗi lầm của phụ thân hắn khiến hắn bị tịnh thân, hắn không tôn trọng tình cảm của Hướng Linh, vậy ta cũng cho hắn nếm thử mùi vị bị làm nhục.
Hướng Linh đã khóc suốt ba tháng, còn hắn chỉ bị ta đá một cái.
Mấy tên văn nhân mặc khách tự cho mình cao quý, luôn coi thường nữ nhân. Nhưng bây giờ, chẳng phải cũng quỳ ở đây chịu sự sỉ nhục của nữ nhân sao?
Sau lần này, ta sẽ không bao giờ làm khó Thẩm Lâm Chiếu nữa.
Nhìn bộ dạng vẫn thản nhiên của hắn, ta nhếch mép, nhấc mũi chân lên khẽ lướt qua n.g.ự.c hắn.
Đang định dùng sức, cổ chân lại bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Thẩm Lâm Chiếu nắm lấy chân ta, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc lạnh, khiến ta toát mồ hôi lạnh.
Trong phút chốc, ta cảm thấy những gì tỷ tỷ nói có lẽ đều là sự thật...
Đang hối hận vì sao mình không nhịn thêm ba ngày, Thẩm Lâm Chiếu lại lấy khăn tay lau sạch những giọt nước trên chân ta.
Còn lấy đôi giày thêu đặt bên cạnh đi vào cho ta.
Sau khi đã sửa soạn xong xuôi, hắn mới lại quỳ xuống trước mặt ta, tiếp tục cúi đầu.