Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 37: Những âm mưu



Aro không đáp lại quân lính đang nóng lòng chờ ông ta ở khoảng rừng thưa phía Bắc; thay vào đó, ông ta vẫy tay ra hiệu cho họ tiến lên trước. Edward đề phòng ngay lập tức, kéo tay tôi và Emmett. Chúng tôi vội vàng lùi về phía sau, mắt vẫn nhìn về phía dòng người đang tiến lên. Jacob rút lui sau cùng, lớp lông trên hai vai cậu dựng đứng lên khi cậu nhe nanh về phía Aro. Renesmee cố tóm lấy mẩu đuôi của cậu ta khi chúng tôi rút lui; cô bé nắm nó như một sợi dây buộc chó, ép cậu ta phải ở lại cùng chúng tôi. Chúng tôi gặp gia đình của mình vào cùng lúc những bóng áo khoác đen vây xung quanh Aro. Bây giờ không phải chỉ có năm mươi yards giữa bọn họ và chúng tôi - một khoảng cách mà bất kỳ ai trong chúng tôi cũng có thể nhảy qua chỉ trong một tích tắc. Caius bắt đầu cãi vã với Aro ngay.

“Làm sao anh có thể chịu đựng nỗi ô nhục này? Tại sao chúng ta phải bất lực đứng đây đối mặt với việc phạm luật sỉ nhục như thế, được che đậy bằng sự dối trá nực cười?” Ông ta giữ chặt hai cánh tay của mình bên hông, bàn tay cong lại thành những cái móc. Tôi tự hỏi tại sao ông ta không chỉ đơn giản chạm vào Aro để chia sẻ suy nghĩ của mình. Chúng tôi đang nhìn thấy một sự bất đồng đang diễn ra trong hàng ngũ của họ? Chúng tôi có thể may mắn như thế sao?

“Bởi vì tất cả đều là sự thật”, Aro điềm tĩnh nói với ông ta.

“Mời điều về nó. Xem có bao nhiêu nhân chứng đã đứng lên chứng minh rằng họ đã nhìn thấy đứa bé kỳ lạ này lớn lên và trưởng thành chỉ trong một thời gian ngắn. Đó là họ đã cảm thấy máu ấm đang đập trong huyết quản của cô bé”. Aro khoát tay chỉ từ Amun đang ở một bên ngang qua tới Siobhan đang ở phía bên kia. Caius phản ứng lại một cách kỳ cục đối với những lời lẽ dễ chịu của Aro. Sự tức giận giảm dần trên nét mặt của ông ta, thay vào đó là một sự tính toán lạnh lùng.

Ông ta liếc nhanh sang các nhân chứng Volturi với một biểu hiện gần như là lo lắng. Tôi liếc nhanh sang đám đông giận dữ và ngay lập tức nhìn thấy rằng sự diễn giải không còn hiệu quả nữa. Sự điên cuồng trong hành động đã chuyển sang thành hỗn loạn. Cuộc nói chuyện thì thầm đã kích động đám đông do họ phải cố gắng phán đoán rằng điều gì đã xảy ra. Caius nhăn mặt, chìm vào suy nghĩ. Vẻ mặt suy đoán của ông ta làm bùng lên những ngọn lửa giận dữ đang âm ỉ trong tôi và làm tôi lo lắng. Sẽ như thế nào nếu bọn lính hành động như cũ dựa trên những tín hiệu vô hình, như họ đã làm trong cuộc hành quân của họ. Sốt ruột, tôi kiểm tra lại lá chắn của mình; nó có cảm giác không thể bị xuyên thủng như trước. Tôi đã uốn cong nó thành một cái vòm cung thấp, rộng mà có thể bao bọc hết những người ở phía chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận được những ánh sáng lấp lánh nơi gia đình và bạn bè đang đứng- mỗi một người với một mùi hương riêng mà tôi có thể nhận ra bởi sự rèn luyện. Tôi nhận ra đốm sáng của Edward-đốm sáng của anh ấy rực rỡnhất trong tất cả bọn họ. Khoảng không gian mở trống trải bao quanh các đốm sáng làm tôi lo lắng; ở đó không có vật che chắn lý học nào cho lá chắn, và nếu bấy kỳ một Volturi có tài nào lọt vào dưới nó, thì lá chắn sẽ chỉ bảo vệ được một mình tôi mà thôi. Tôi cảm thấy trán mình nhăn lại khi kéo chiếc áo giáp bảo vệ co giãn này gần hơn một cách rất cẩn thận. Carlisle là người tiến lên xa nhất; tôi hút lá chắn về từng inch một, cố gắng bao bọc nó lên người ông bằng hết sức mình. Lá chắn của tôi dường như cũng muốn chung sức. Nó bao bọc sát vào cái bóng của ông; khi Carlisle di chuyển ra đến bên lề để đứng gần Tanya hơn, lá chắn co giãn căng ra theo ông, kéo đến quầng sáng của ông. Bị mê hoặc, tôi giật mạnh thêm nhiều sợi chỉ của cái khung, kéo nó vòng quanh mỗi cái bóng sáng chập chọn của một người bạn hoặc đồng minh. Lá chắn tự nguyện giữ lấy họ, di chuyển theo khi họ cử động. Chỉ một tích tắc sau; Caius vẫn còn đang tính toán. “Người sói”, cuối cùng ông ta lẩm bẩm.

Hoảng hốt, tôi nhận ra hầu hết những người sói không được bảo vệ. Tôi nghĩ đến việc chuyển tấm chắn đến chỗ họ khi nhận ra điều đó, thật kỳ lạ, tôi có thể vẫn cảm thấy những đốm sáng của họ. Tò mò, tôi kéo lá chắn vào chặt hơn, cho đến khi Amun và Kebi-đứng ở phía xa nhất của nhóm chúng tôi-ở bên ngoài cùng với người sói. Ngay khi họ ở phía bên kia của lá chắn, ánh sáng của họ biến mất. Họ không còn tồn tại với giác quan mới đó nữa. Nhưng những người sói vẫn còn những ánh lửa rực rỡ-hoặc đúng hơn là, một nủa số họ. Hmm - tôi lại dịch chuyển lá chắn ra phía ngoài, và ngay khi Sam ở trong lá chắn, tất cả những người sói lại tỏa ánh sáng rực rỡ. Ý thức của họ chắc hẳn phải liên kết nhiều hơn tôi đã tưởng tượng. Nếu Alpha đang ở trong lá chắn của tôi, từng phần trong ý thức còn lại của họ cũng sẽ được bảo vệ như anh “Ah, người anh em-”, Aro trả lời Caius với một vẻ đau khổ. “Anh sẽ bảo vệ được khối liên minh đó nữa không, Aro?” Caius gặng hỏi. “Đứa con của mặt trăng đã trở thành kẻ thù truyền kiếp của chúng ta. Chúng ta đã phải săn chúng cho đến gần như tuyệt chủng ở Châu Âu và Châu Á. Carlisle khuyến khích mối quan hệ thân thiết với sự tàn phá tàn bạo này chưa-không còn nghi ngờ gì về một cố gắng để lật đổ chúng ta. Việc tốt hơn để bảo vệ lối sống dị dạng của hắn ta”. Edward thở mạnh và Caius trừng mắt nhìn anh. Aro đặt một bàn tay mỏng, mềm mại lên mặt ông như đang xấu hổ thay cho người cổ xưa kia.

“Caius, đã nửa ngày rồi đấy”, Edward đã lưu ý đến việc này. Anh ra hiệu cho Jacob. “Rõ ràng chẳng có đứa con của mặt trăng nào ở đây cả. Họ không liên quan gì đến kẻ thù của ông ở bên kia thế giới”.

“Ngươi đã sinh ra những kẻ đột biến ở đây”, Caius làu bàu trả lời. Edward nghiến răng lại và sau đó nhả ra, anh trả lời bình thản, “Họ không phải là người sói. Aro có thể nói cho ông nghe về điều đó nếu ông không tin tôi”. Không phải là người sói? Tôi bắn một cái nhìn hoang mang về phía Jacob. Cậu ấy nâng cái vai to lớn lên và hạ xuống- một cái nhún vai nghi ngờ. Hoặc, cậu ấy cũng không biết Edward đang nói về điều gì.

“Caius thân mến, tôi phải cảnh báo anh không nên nhấn mạnh điều này nếu anh nói cho tôi nghe những suy nghĩ của anh”, Aro khẽ nói.

“Mặc dù những kẻ này nghĩ bản thân họ là người sói, nhưng họ không phải. Cái tên chính xác hơn cho họ nên là người biến hình. Sự lựa chọn hình dạng một con sói hoàn toàn là tình cờ. Nó có thể là một con gấu hoặc một con chim ưng hoặc một con báo khi lần biến đổi đầu tiên được thực hiện. Những người này thật sự không liên quan gì đến đứa con của mặt trăng. Họ đơn thuần thừa hưởng kỹ năng này từ tổ tiên của họ. Đó là sự di truyền - họ không tiếp tục loài của họ bằng cách lây nhiễm cho những người khác theo đúng cách mà người sói làm”.

Caius nhìn chằm chằm vào Aro với sự cáu kỉnh và cái gì đó khác hơn-có lẽ là buộc tội phản bội. “Chúng biết bí mật của ta”, ông ta thẳng thừng. Edward định trả lời, nhưng Aro đã nói nhanh hơn. “Họ là những người của thế giới siêu nhiên chúng ta, người anh em ơi. Có lẽ thậm chí họ còn phụ thuộc vào việc giữ gìn bí mật còn hơn chúng ta nữa; họ khó có thể nào làm lộ chúng ta. Hãy cẩn thận, Caius. Không ở đâu có vẻ bề ngoài không đúng sự thật có thể làm chúng ta bối rối”. Caius thở dài và gật đầu. Họ trao đổi với nhau một cái nhìn lâu, đầy ẩn ý. Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu những ẩn ý đằng sau những câu nói cẩn thận của Aro. Trả giá cho sai lầm không giúp đỡ một cách thuyết phục cho cách nhìn những bằng chứng ở khía cạnh khác; Aro đang cảnh báo Caius để chuyển sang kế hỏach tiếp theo. Tôi tự hỏi nếu nguyên nhân bên trong bỏ mặt căng thẳng giữa hai người cổ xưa này-sự không sẵn lòng của Caius để chia sẻ suy nghĩ của ông ta bằng một cái chạm tay-cho thấy Caius không quan tâm về cuộc chiến như Aro. Nếu cuộc tàn sát sắp tới không quá cần thiết cho Caius hơn là một danh tiếng không có vết nhơ.

“Tôi muốn nói về người đưa tin”, Caius đột ngột lên tiếng, và chuyển cái nhìn của ông ta về phía Irina. Irina không hề chú ý đến cuộc thảo luận giữa Caius và Aro; mặt cô đang nhăn lại với vẻ đau đớn cực độ, mắt cô đang dán vào các chị em gái của mình, đang đứng trong hàng ngũ những người chờ chết. Rõ ràng là cô biết lời buộc tội của cô bây giờ đã hoàn toàn thất bại.

“Irina”, Caius gằn giọng, không vui khi phải lưu ý cô. Cô nhìn lại, giật mình sợ hãi. Caius bật các ngón tay của ông ta. Do dự, cô di chuyển từ rìa của đội hình Volturi để đến đứng trước Caius.

“Thế là cô đã mắc sai lầm trong những lý lẽ của mình rồi đấy”, Caius bắt đầu. Tanya và Kate trở nên lo lắng.

“Tôi rất tiếc”, Irina khẽ nói.

“Tôi nên chắc chắn về những gì tôi nhìn thấy. Nhưng tôi không có ý kiến gì...”. Cô phác một cử chỉ bất lực về hướng chúng tôi.

“Caius thân mến, anh có thể trông đợi cô ấy phải ước đoán ngay một cái gì đó thật kỳ lạ và không thể sao?” Aro hỏi. “Bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể mắc sai lầm tương tự” Caius búng nhẹ ngón tay của ông ta về phía Aro để ngắt lời ông. “Tất cả chúng ta đều biết cô đã mắc sai lầm”, ông ta cộc cằn nói.

“Ta muốn nói về những động cơ đã thúc đẩy cô”. Irina bồn chồn chờ ông ta tiếp tục, và sau đó lặp lại, “những động cơ của tôi?”

“Phải, trong lần đầu tiên khi cô đến đây để do thám họ”. Irina lưỡng lự trước từ do thám. “Chẳng phải ông đã không vừa lòng với nhà Cullens hay sao?” Cô chuyển cái nhìn khổ sở lên mặt của Carlisle.

“Tôi đã làm thế”, cô thú nhận. “Bởi vì-?”. Caius thúc giục. “Bởi vì những người sói đã giết bạn của tôi”, cô khẽ trả lời. “và nhà Cullens đã không đứng sang một bên để tôi có thể trả thù cho anh ấy”. “Những người biến hình”, Aro lặng lẽ chỉnh lại. “Như vậy là nhà Cullens đã đứng về phía những người biến hình để chống lại sự tử tế của chúng ta-thậm chí chống lại bạn của một người bạn”, Caius kết luận. Tôi nghe thấy Edward thở ra một âm thanh phẫn nộ. Caius đang đánh dấu danh sách của ông ta, tìm kiếm một lời buộc tội có thể bám vào. Vai của Irina cứng lại. “Tôi đã nhìn thấy nó như thế nào” Caius chờ và nhắc, “Nếu cô muốn chính thức than phiền về những người biến hình-và nhà Cullens vì hành động hỗ trợ của họ-thì đây chính là thời điểm thích hợp”. Ông ta cười mỉm độc ác, chờ đợi Irina đưa ra cho ông ta cái cớ tiếp theo. Có lẽ Caius không hiểu mối quan hệ gia đình-mối quan hệ dựa trên tình yêu thực sự chứ không phải chỉ là thứ tình yêu với quyền lực. Có lẽ ông ta đã đánh giá quá cao uy lực của sự trả thù. Irina nghiến răng, vai cô nhô lên. “Không, tôi không phàn nàn về những người sói, hay nhà Cullens. Ông đến đây hôm nay để tiêu diệt một đứa bé bất tử. Nhưng đứa bé bất tử không tồn tại. Đây là lỗi của tôi, và tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm về nó. Nhưng nhà Cullens vô tội, và không còn lý do xác đáng nào để ông tiếp tục ở lại đây”. Tôi rất tiếc”, cô nói với chúng tôi, và sau đó quay mặt hướng về phía các nhân chứng Volturi. “không có sự phạm luật nào. Không có lý do xác đáng nào để mọi người tiếp tục ở lại đây”. Caius đưa tay lên khi Irina đang nói, và trong tay ông ta là một vật bằng kim loại lạ, được chạm khắc và trang trí lộng lẫy. Nó là một biểu tượng. Sự phản hồi quá nhanh đến mức tất cả chúng tôi sững sờ với cái nhìn không thể tin được trong khi sự việc diễn ra. Trước khi bừng tỉnh, thì nó đã kết thúc. Ba người lính Volturi lướt về phía trước, và Irina hoàn toàn bị che khuất bởi những bóng áo khoác dài màu xám của họ. Cùng lúc đó, một tiếng rít khủng khiếp của kim loại xé toạc không gian trên khoảng rừng thưa. Caius lướt vào trung tâm của mớ lộn xộn màu xám, và một tiếng thét căm phẫn nổ tung trong một trận mưa của những tia sáng và sự bùng lên của ngọn lửa. Những người lính nhảy lùi lại để tránh cảnh địa ngục bất ngờ đó, ngay lập tức lấy lại vị trí của họ trong hàng lính thẳng một cách hoàn hảo.

Caius đứng một mình bên cạnh phần thi thể còn lại của Irina đang cháy sáng rực, vật bằng kim loại trong tay ông ta vẫn đang tuôn ra một tia lửa lớn vào cái xác đang bị thiêu cháy. Với một tiếng “cách” nhỏ, tia lửa bắn ra từ trong tay Caius biến mất. Một tiếng thở hắt ra vì kinh ngạc vang lên bên trên đám đông của những nhân chứng Volturi đang đứng phía sau. Chúng tôi quá kinh ngạc đến nỗi bất động. Chỉ biết một điều rằng cái chết đã đến với một tốc độ mãnh liệt và không thể ngăn cản được; nó là một điều khác với việc đã xảy ra. Caius cười lạnh lẽo. “Bây giờ thì cô ta đã nhận hoàn toàn đầy đủ trách nhiệm cho hành động của mình”. Mắt ông ta quét sang hàng người đứng phía trước của chúng tôi, xoáy vào những hình dáng bất động của Tanya và Kate. Trong tích tắc đó, tôi hiểu rằng Caius đã không bao giờ đánh giá quá thấp những mối dây ràng buộc của một gia đình thật sự. Đây là một thủ đoạn. Ông ta không cần lời phàn nàn của Irina; ông ta cần sự công khai chống đối của cô. Cái cớ để ông ta tiêu diệt cô, để kích động bạo lực như một màn sương dày đặc và dễ bắt lửa trong không khí. Ông ta đã châm ngòi cho cuộc chiến. Hòa bình căng thẳng đã lên tới đỉnh điểm, chuyển sang trạng thái chênh vênh mong manh hơn là một con voi đang đi trên dây. Ngay khi cuộc chiến bắt đầu, sẽ không có cách nào dừng nó lại được. Nó sẽ tiếp tục leo thang cho đến khi một bên bị tiêu diệt hoàn toàn. Phía chúng tôi. Caius biết điều này. Và Edward cũng thế. “Ngăn họ lại!” Edward gào lên, nhảy đến chộp lấy tay Tanya khi cô lướt nhanh về hướng Caius đang cười mỉm trong cơn thịnh nộ điên cuồng đầy nước mắt. Cô không thể vùng ra khỏi Edward trước khi Carlisle dùng tay ông ghì chặt lấy hông cô. “Đã quá trễ để có thể giúp cô ấy”, ông gấp gáp thuyết phục trong khi cô vẫn đang vật lộn. “Đừng cho ông ta thấy điều ông ta muốn!” Kate khó khuất phục hơn. Gào lên như Tanya, cô xông vào bắt đầu cuộc tấn công mà sẽ kết thúc với cái chết của một ai đó. Rosalie ở gần cô nhất, nhưng trước khi Rose có thể ghì chặt lấy cô, Kate vùng ra thật mãnh liệt khiến Rose ngã xuống đất. Emmett chộp lấy tay Kate và quăng cô xuống đất, đầu gối anh quị xuống từ chếch phía sau. Kate lăn đến chân anh, và dường như không ai có thể ngăn cô lại được. Garrett lao người ông vào cô, đẩy cô ngã xuống đất lần nữa. Ông vòng tay quanh người cô, khóa tay ông với cổ tay của cô. Tôi nhìn thấy người ông co lại vì đau khi cô ấy va vào ông. Mắt ông trợn ngược lên trán, nhưng ông vẫn không thả tay ra. “Zafrina”, Edward kêu lớn. Mắt Kate chuyển sang trạng thái trống rỗng và tiếng gào của cô chuyển thành tiếng rên rỉ. Tanya đã ngừng vùng vẫy. “Trả ánh sáng lại cho tôi”, Tanya rít lên. Liều lĩnh, nhưng với tất cả sự khéo léo mà tôi có thể điều khiển, tôi kéo lá chắn của mình xuống chặt hơn áp vào những đốm sáng của các bạn tôi, tách nó ra một cách cẩn thận khỏi Kate trong khi vẫn cố gắng giữ nó bao bọc quanh Garrett, làm nó thành một lớp màng mỏng ngăn giữa họ. Và sau đó Garrett lại làm chủ được bản thân ông, giữ chặt Kate trên nền tuyết. “Nếu tôi để cô đứng lên, cô có đánh tôi ngã lần nữa không, Katie?” ông hỏi khẽ. Cô gầm gừ trả lời, vẫn còn mò mẫm đánh lại ông. “Hãy nghe tôi, Tanya, Kate”, Carlisle nói nhỏ nhưng đanh giọng lại. “Chiến đấu bây giờ không giúp gì được cho cô ấy đâu. Irina không muốn các cô liều mạng sống của mình như thế này. Hãy nghĩ đến việc các cô đang làm. Nếu các cô tấn công họ, tất cả chúng ta sẽ chết”. Vai Tanya run lên đau đớn, và cô dựa vào Carlisle. Kate vẫn còn đang vùng vẫy. Carlisle và Garrett tiếp tục an ủi hai chị em họ với những lời nài nỉ nghe như là dỗ dành. Tôi quay trở về chú ý vào sức nặng của những cái nhìn chằm chằm đang đè xuống giây phút hỗn loạn của chúng tôi. Từ đuôi mắt mình, tôi có thể thấy Edward và những người khác bên cạnh Carlisle và Garrett cũng đã được bảo vệ an toàn. Cái nhìn nặng nề nhất đến từ Caius, bắt đầu với sự giận dữ hoài nghi nhìn vào Kate và Garrett trên mặt tuyết. Aro cũng đang nhìn họ, với sự xúc động mạnh mẽ ngờ vực hiện ra trên gương mặt ông. Ông ấy biết điều Kate có thể làm. Ông ta đã cảm nhận được uy lực của cô thông qua những ký ức của Edward. Ông ta có hiểu những gì đang xảy ra không?-ông ta có thấy lá chắn của tôi đã mạnh lên và huyền ảo xa hơn ngoài giới hạn những gì Edward đã biết về khả năng của tôi? Hoặc ông ta nghĩ rằng Garrett học được cách riêng để không bị ảnh hưởng? Lính Volturi không còn đứng ở tư thế nghiêm có kỷ luật nữa-họ tràn lên phía trước, chờ đợi để nhảy xổ vào đánh lại ngay khi chúng tôi tấn công. Đằng sau họ, bốn mươi ba nhân chứng đang nhìn với những biểu hiện khác nhau hơn những gì họ đã thể hiện với vẻ mệt mỏi khi tiến vào khu rừng thưa. Sự bối rối nhường chỗ cho sự nghi ngờ. Ánh chớp hủy diệt Irina đã rung động tất cả bọn họ. Cái gì đã gây ra sự phạm tội của cô ấy? Không có sự tấn công ngay lập tức mà Caius đã tính đến để xóa đi hành động liều lĩnh của ông ta, các nhân chứng Volturi đã quên đi câu hỏi chính xác chuyện gì đang diễn ra. Aro nhìn nhanh lại khi tôi đang xem, mặt ông lộ ra sự bực tức. Ông ta yêu cầu một cử tỏa để nghe mà lại nhận về kết quả tồi tệ ngược lại. Tôi nghe thấy Stefan và Vladimir thì thầm với nhau trong niềm hân hoan yên lặng vể sự bực dọc của Aro. Rõ ràng là Aro bận tâm đến việc giữ chiếc mũ trắng của ông, do những người àđã đặt nó lên đầu ông. Nhưng tôi không tin rằng Volturi sẽ bỏ qua chúng tôi trong hòa bình chỉ để giữ danh tiếng của họ. Sau khi họ kết thúc với chúng tôi, chắc chắn rằng họ sẽ tàn sát các nhân chứng của họ cho mục đích đó. Tôi cảm thấy một sự thương hại kỳ lạ, đột ngột cho đám đông những người lạ mà Volturi đã mang họ đến đây để xem chúng tôi chết. Demetri cũng sẽ săn họ cho đến khi họ bị tiêu diệt hết. Cho Jacob và Renesmee, cho Alice và Jasper, cho Alistair, và cho những người lạ mặt không hề biết rằng ngày hôm nay có giá trị như thế nào đối với họ, Demetri phải chết. Aro nhẹ nhàng chạm vào vai Caius. “Irina khẳng định đã làm chứng sai để chống lại đứa trẻ này”. Ra vậy đó là cái cớ của họ. Ông ta tiếp tục. “Có lẽ chúng ta nên quay lại với những vấn đề tiếp theo?” Caius thẳng người lên, nét mặt ông ta nghiêm lại thành một vẻ không thể đoán được. Ông ta nhìn chòng chọc về phía trước, không chú mục vào đâu cả. Vẻ mặt ông ta nhắc nhở tôi, thật là kỳ cục, về một người như mới nhận ra ông ta đã bị hạ thấp. Aro tiến về phía trước, Renata, Felix, và Demetri lập tức bám theo. “Chỉ là cẩn thận thôi”, ông ta nói, “Tôi muốn nói chuyện với một vài người trong số các nhân chứng. Anh biết đấy, chỉ là thủ tục thôi”. Ông ta tùy tiện vẫy một tay. Hai việc xảy ra ngay lập tức. Mắt Caius tập trung vào Aro, và nụ cười hơi độc ác quay trở lại. Và Edward rít lên giận dữ, tay anh co lại thành quả đấm thật chặt nhìn như xương các khớp ngón tay muốn xuyên qua lớp da cứng như kim cương của mình. Tôi đánh liều hỏi anh chuyện gì đang diễn ra, nhưng Aro ở đủ gần để có thể nghe thấy thậm chí cả một hơi thở nhẹ nhất. Carlisle lo âu nhìn mặt của Edward, và sau đó mặt ông đanh lại. Trong khi Caius trở nên ngớ ngẩn vì những lý do vô dụng và nỗ lực thiếu cân nhắc để khơi mào trận đánh, Aro phải đứng ra với một chiến lược hiệu quả hơn. Aro thấp thoáng băng qua mặt tuyết đến cuối hàng phía Đông của chúng tôi, dừng lại khoảng mười yards cách Amun và Kebi. Những người sói đứng gần đó dựng lông lên giận dữ, nhưng họ vẫn giữ nguyên vị trí của mình. “A, Amun, người hàng xóm phương Nam của tôi!” Aro nồng nhiệt nói. “Đã rất lâu rồi từ khi anh ghé thăm tôi lần trước”. Amun bất động với lo lắng, Kebi đứng như tượng bên cạnh ông ta. “Thời gian chỉ là chuyện nhỏ. Tôi không hề để ý nó trôi qua”, Amun trả lời trong khi môi vẫn không cử động. “Quả thế thật”, Aro đồng ý. “Nhưng có lẽ anh có lý do khác để sống cách xa tôi?” Amun không trả lời. “Nó có thể thực sự tốn khá nhiều thời gian để tổ chức cho người mới vào trong một tổ chức. Tôi biết rõ vấn đề đó. Tôi biết ơn là tôi có những thứ khác để thỏa thuận với sự buồn tẻ. Tôi mừng là bộ phận mới thêm vào của anh phù hợp khá tốt. Tôi rất vui lòng để được giới thiệu. Tôi chắc rằng anh có ý định sớm đến gặp tôi chứ?” “Dĩ nhiên rồi”, Amun nói, giọng ông quá dửng dưng đến nỗi không thể nói rằng có bất kỳ sự sợ hãi hay châm chọc nào trong sự bằng lòng của ông. “Bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau tại đây, chẳng phải không thú vị hay sao?” Amun gật đầu, mặt ông đờ đẫn. “Nhưng lý do của sự hiện diện của anh ở đây thì không dễ chịu gì, thật không may. Carlisle đã gọi anh đến đây để làm chứng ư?” “Đúng thế”. “và anh làm chứng điều gì cho anh ta?” Amun nói với giọng lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc như cũ. “Tôi quan sát đứa bé đã được nhắc đến. Hiển nhiên ngay lập tức có thể biết rằng cô bé không phải là một đứa trẻ bất tử-” “Có lẽ chúng ta nên định nghĩa thuật ngữ của chúng ta”, Aro ngắt lời, “bây giờ dường như có một sự phân loại mới. Bởi một đứa trẻ bất tử, dĩ nhiên ý ông là một đứa trẻ bình thường bị cắn và biến đổi thành ma cà rồng”. “Vâng, ý tôi là như vậy”. “Vậy thì ông đã quan sát được gì về đứa bé?” “giống như điều ông đã chắc chắn nhìn thấy trong suy nghĩ của Edward. Đó là đứa trẻ của anh ta về mặt sinh học. Cô bé đã lớn lên. Cô bé đã học tập”.

“Đúng, đúng”, Aro nói, một dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn trong giọng hòa nhã khác thường của ông ta.

“Nhưng đặc biệt trong vài tuần của ông ở đây, ông đã nhìn thấy gì?” Amun nhăn trán lại “Đó là cô bé lớn- thật nhanh”. Aro cười mỉm. “Và anh có tin rằng nên để cho cô bé sống?” Một tiếng rít thoát ra khỏi môi tôi, và tôi không phải là người duy nhất. Một nửa số ma cà rồng trong hàng của tôi cũng đang lặp lại sự phản đối đó. Âm thanh nghe như tiếng xì xèo trầm đục của cơn thịnh nộ treo trong không khí.

Ngang qua bãi cỏ, một vài nhân chứng Volturi cũng phát ra âm thanh tương tự. Edward bước lùi lại và nắm lấy cổ tay tôi để cản lại. Aro không ngoảnh về phía những âm thanh huyên náo đó, nhưng Amun bối rối nhìn quanh. “Tôi không đến đây để đưa ra lời buộc tội”, ông ta lập lờ. Aro cười mơn trớn. “chỉ là ý kiến của anh”. Amun nhếch cằm lên. “Tôi thấy đứa trẻ này không nguy hiểm. Cô bé thậm chí học hỏi còn nhanh hơn là lớn lên”. Aro gật đầu, cân nhắc. Sau một thoáng, ông ta quay đi. “Aro?” Amun gọi. Aro quay lại. “gì thế anh bạn?” “Tôi đưa ra lời làm chứng của mình. Tôi không còn việc gì ở đây. Vợ tôi và tôi muốn cáo từ”. Aro cười ấm áp. “Dĩ nhiên rồi. Tôi tất mừng là chúng ta đã có thể trò chuyện được một chút. Và tôi chắc rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi”. Môi Amun mím chặt khi ông nghiêng đầu đi, cảm nhận được ẩn ý đe dọa bên trong. Ông chạm vào tay của Kebi, và hai người bọn họ chạy nhanh ra mép phía Nam của bãi cỏ, mất dạng trong rừng cây. Tôi biết họ sẽ không ngừng lại trong một thời gian dài. Aro đang lướt ngược lại dọc theo chiều dài hàng ngũ của chúng tôi đến phía Tây, lính của ông ta lảng vảng một cách căng thẳng. Ông ta dừng lại trước hình dáng đồ sộ của Siobhan. “Xin chào, Siobhan thân mến. Cô thật đáng yêu hơn bao giờ hết”. Siobhan nghiêng đầu chờ đợi. “Còn cô?” ông ta hỏi. “Cô có trả lời câu hỏi của tôi giống như Amun không?”.

“Có”, Siobhan nói. “Nhưng có lẽ tôi thêm vào một chút. Renesmee hiểu giới hạn. Cô bé không nguy hiểm cho con người - cô bé hòa nhập tốt hơn chúng ta. Dáng vẻ của cô bé không đe dọa sự tiết lộ nào”. “Cô nghĩ là không có nguy hiểm?” Aro nghiêm túc hỏi lại. Edward gầm gừ, một âm thanh cực trầm sâu trong cổ họng anh. Đôi mắt đỏ thẫm u ám của Caius sáng lên. Renata vươn người ra để bảo vệ cho chủ của mình. Và Garrett thả Kate ra để tiến một bước lên phía trước, lờ đi tay của Kate khi cô cố gắng cảnh báo ông ta. Siobhan chậm rãi trả lời, “Tôi nghĩ là tôi không hiểu ý của ông”. Aro lướt nhẹ về phía sau, ngẫu nhiên, nhưng hướng thẳng về đám lính của ông ta. Renata, Felix, và Demetri ở gần hơn cái bóng của ông ta. “Không phá luật”, Aro nói với giọng xoa dịu, nhưng tất cả chúng tôi có thể nghe thấy một khả năng khác đang đến. Tôi đấu tranh lại cơn thịnh nộ để cố gắng ngăn nó thoát ra khỏi hỏng mình và gầm gừ công khai sự phản đối của tôi. Tôi ném mạnh cơn giận dữ vào trong lá chắn của mình, làm cho nó dày hơn, đảm bảo rằng mọi người đều được bảo vệ. “Không phá luật”, Aro lặp lại. “tuy nhiên, chúng ta có thể để như thế nếu không có nguy hiểm? Không”. Ông ta hất nhẹ đầu. “Đó là một vấn đề riêng”. Sự trả lời duy nhất siết chặt lại những sợi dây thần kinh đang căng thẳng, và Maggie, ở rìa của nhóm chiến binh chúng tôi, lắc đầu cô!´ ấy với sự tức giận. Aro trầm ngâm bước từng bước, dường như ông ta đang trôi hơn là chạm vào nền đất bằng chân. Tôi thấy rằng mỗi bước chân đưa ông ta càng gần hơn về phía những người lính của mình. “Cô bé là thứ độc đáo duy nhất- cực kỳ, không thể độc nhất. Như thế là lãng phí, tiêu diệt một thứ gì đó thật đáng yêu. Đặc biệt khi chúng ta có thể học thêm nhiều điều”. Ông thở dài, và dường như miễn cưỡng tiếp tục. “Nhưng nó nguy hiểm, nguy hiểm không thể đơn giản bỏ qua được”. Không ai trả lờisự khẳng định của ông. Im lặng chết chóc khi ông ta tiếp tục trong vở độc diễn mà âm thanh là những lời độc thoại của ông ta. “Thật là châm biếm làm sao với tiến bộ của loài người, với sự tin tưởng của họ vào phát trển khoa học và kiểm soát thế giới, chúng ta càng tự do hơn trong việc khám phá. Chưa, do chúng ta trở nên ngày càng tự do hơn bởi họ không tin tưởng vào siêu nhiên, họ trở nên đủ mạnh trong thế giới khoa học kỹ thuật đó của họ, nếu họ muốn, họ có thể thậm chí đưa ra sự đe dọa với chúng ta, thậm chí hủy diệt một số chúng ta. “Cho hàng ngàn hàng vạn năm, bí mật của chúng ta còn hơn cả vấn đề về lợi ích vật chất, sự thoải mái, hơn cả an toàn thật sự. Thế kỷ nguyên sơ, điên cuồng cuối cùng này đã sinh ra những vũ khí với quyền năng gây nguy hiểm thậm chí cho cả những người bất tử. Tình thế hiện tại của chúng ta chỉ là chuyện hoang đường trong sự thật bảo vệ chúng ta khỏi những giống loài yếu đuối mà chúng ta săn đuổi “Đứa trẻ kỳ lạ này” - ông ta nâng lòng bàn tay lên và hạ xuống như đang đặt nó lên Renesmee, mặc dù

ông ta đang ở cách cô bé bốn mươi yards, hầu như nằm trong vòng bao vây của Volturi - “Nếu chúng ta có thể biết tiềm năng của cô bé - biết được hoàn toàn chắc chắn rằng cô bé sẽ luôn giữ tấm màn bí mật để bảo vệ chúng ta. Nhưng chúng ta không biết cô bé sẽ trở thành người có khả năng gì. Cha mẹ của cô bé đã bị quấy rầy bằng nỗi sợ hãi cho tương lai của cô bé. Chúng ta không thể biết rằng cô ấy sẽ lớn lên như thế nào. Ông ta dừng lại, nhìn xuống những nhân chứng của chúng tôi, và sau đó, là cái nhìn đầy ý nghĩa vào chính bản thân ông ta. Giọng ông cho thấy một sự tử tế giả tạo của âm thanh cơn giận dữ. Vẫn nhìn xuống những nhân chứng của mình, ông ta lặp lại “Chỉ có hiểu biết mới được an toàn. Chỉ hiểu biết có thể chịu đựng được. Không hiểu biết là một điều dễ bị nguy hiểm. Nụ cười của Caius mở rộng đầy ác ý. “ông đang gần đạt tới rồi, Aro”, Carlisle lạnh lẽo nói. “Bình tĩnh, bạn hiền ạ”. Aro mỉm cười, vẻ mặt ông ân cần, giọng ông thậm chí êm ái hơn. “Chúng ta đừng hấp tấp. Chúng ta hãy nhìn vấn đề này từ một khía cạnh khác”. “Tôi có thể đưa ra một khía cạnh để cân nhắc không?” Garrett thỉnh cầu với một giọng đều đều, tiến lên một bước. “Người du cư”, Aro nói, gật đầu cho phép.

Cằm của Garrett nhô lên. Mắt ông ta tập trung vào đám đông lộn xộn ở cuối bãi cỏ, và ông ta nói với những nhân chứng Volturi. “Tôi đến đây theo yêu cầu của Carlisle, như những người khác, để làm chứng”, ông nói. “dĩ nhiên điều này không còn cần thiết nữa, theo như sự quan tâm đến đứa trẻ. Tất cả chúng ta đều thấy cô bé như thế nào. “Tôi đứng ở đây để làm chứng cho điều khác. Mọi người”. Ông chỉ tay về phía đám ma cà rồng đang cảnh giác. “Tôi biết hai người các bạn - Makenna, Charles - và tôi cũng có thể thấy nhiều người khác cũng đang lang thang, trôi dạt như bản thân tôi. Không trả lời cho ai cả. Hãy nghĩ kỹ về những gì tôi đang nói với các bạn. “Những người cổ xưa này không đến đây để thực thi luật như họ đã nói với mọi người. Chúng ta hoài nghi nhiều, và bây giờ nó đã được chứng minh. Họ đến, đánh lừa chúng ta, nhưng với một lý do có giá trị cho hành động của họ. Bằng chứng hiện nay do họ tìm thấy lý do hời hợt để tiếp tục nhiệm vụ đúng đắn của họ. Bằng chứng họ đấu tranh để tìm ra lời buộc tội cho mục đích chủ yếu của họ - tiêu diệt gia đình này”. Ông ta ra hiệu chỉ về phía Carlisle và Tanya. “Nhà Volturi đến để xóa bỏ đi những gì họ cho là sự cạnh tranh. Có lẽ, giống như tôi, mọi người nhìn thấy những đôi mắt trong thị tộc này có màu vàng kỳ dị. Họ khó hiểu, sự thật là như vậy. Nhưng những người cổ xưa nhìn và thấy điều gì đó bên cạnh sự lựa chọn lạ lung của họ. Họ nhìn thấy quyền lực. “Tôi đã làm chứng mối quan hệ trong gia đình này-tôi nói là gia đình và không phải là một tổ chức ma quỷ. Những đôi mắt vàng lạ lùng này phủ nhận bản chất của họ. Nhưng bù lại, họ đã tìm ra thứ gì đó đáng hơn thế, có lẽ hơn là chỉ hài lòng và thèm muốn? Tôi đã làm một cuộc nghiên cứu nhỏ về họ trong thời gian tôi ở đây, và nó dường như cho tôi thấy rằng bản chất của mối liên kết gia đình này - điều đã làm cho tất cả bọn họ có thể tồn tại được - là tính hòa bình của sự hy sinh cuộc sống. Ở đây không có sự gây hấn như tất cả chúng ta thấy từ các thị tộc lớn phía Nam đã lớn mạnh và thu nhỏ lại quá nhanh do những mối hận thù hoang dã truyền kiếp của họ. Ở đó không có suy nghĩ dành cho sự thống trị. Và Aro biết điều này rõ hơn tôi”. Tôi nhìn mặt Aro khi những lời của Garrett chỉ trích ông, căng thẳng chờ đợi sự phản ứng. Nhưng vẻ mặt của Aro chỉ thể hiện sự dễ chịu lịch thiệp, như là đang chờ đợi một cơn giận dỗi trẻ thơ để nhận ra người nào đã chú ý vào màn kịch của ông ta. “Carlisle cam đoan với tất cả chúng tôi, khi ông ấy nói với chúng tôi điều gì đang đến, rằng ông ấy không yêu cầu chúng tôi đến để đánh nhau. Những nhân chứng này” - Garrett chỉ vào Siobhan và Liam - “đồng ý ra làm chứng để làm trì hoãn sự tiến lên của Volturi để cho Carlisle có thể có được cơ hội trình bày trường hợp của ông ấy”. “Nhưng một vài người trong chúng ta tự hỏi” - mắt ông quét sang mặt của Eleazar - “nếu Carlisle đang có sự thật đứng về phía ông sẽ không đủ để ngăn cái được gọi là công lý. Những người Volturi đến đây để bảo vệ an toàn cho bí mật của chúng ta, hay để bảo vệ quyền lực của riêng họ? họ đến đây để tiêu diệt một sinh vật được tạo ra bất hợp pháp, hay là một cách sống? Họ có thấy thỏa mãn khi nguy hiểm chuyển thành chỉ không hơn là một sự hiểu lầm? Hoặc việc họ thúc đẩy việc thực hiện không cần công lý?”.

“Chúng ta có câu trả lời cho tất cả những thắc mắc này. Chúng ta nghe thấy nó trong những lời giả dối của Aro - chúng ta có một món quà của sự hiểu biết những thứ đích xác như thế này - và chúng ta thấy bây giờ là nụ cười háo hức của Caius. Lính của họ chỉ là một thứ vũ khí dại dột, một công cụ trong vấn đề chính của họ là truy tìm sự thống trị. “Bây giờ có nhiều câu hỏi hơn, những câu hỏi mà mọi người phải trả lời. Ai cai trị các bạn, những người du cư? Các bạn có đáp lại người nào đó sẽ đứng về phía các bạn không? Các bạn có tự do để chọn hướng đi của mình không, hay nhà Volturi sẽ quyết định các bạn sống như thế nào? “Tôi đến đây để làm chứng. Tôi ở lại đây để đấu tranh. Nhà Volturi không quan tâm gì đến cái chết của đứa trẻ. Họ tìm kiếm cái chết cho tự do của chúng ta”. Ông quay lại, và đối mặt với những người cổ xưa. “Thế đấy, tôi đã nói xong! Chúng ta hãy nghe sự giải thích dối trá hợp lý. Hãy thành thực trong những mục đích của các ông cũng như chúng tôi sẽ thành thật trong những dự định của chúng tôi. Chúng tôi sẽ bảo vệ tự do của chúng tôi. Các ông sẽ hoặc sẽ không tấn công. Hãy lựa chọn đi, và cho những nhân chứng này thấy sự thực được cân nhắc đưa ra ở đây”.

Ông nhìn lại lần nữa những nhân chứng của Volturi, mắt ông thăm dò từng gương mặt của họ. Sức mạnh trong những lời nói của ông đã rõ ràng thức tỉnh họ. “Mọi người nên cân nhắc gia nhập với chúng tôi. Nếu các bạn nghĩ nhà Volturi sẽ để cho các bạn sống mà kể lại câu chuyện này, thì đó là sai lầm. Tất cả chúng ta có thể sẽ bị tiêu diệt” - ông nhún vai - “nhưng mặt khác, có thể không. Có lẽ nhà Volturi cuối cùng đã gặp trận chiến đấu của họ. Tôi đảm bảo với các ông rằng, mặc dù - nếu chúng tôi thua, thì các ông cũng thế”. Ông kết thúc bài phát biểu sôi nổi của mình bằng cách quay trở lại bên cạnh Kate và hơi cúi nửa người lên phía trước, để sẵng sàng cho cuộc tấn công dữ dội. Aro cười mỉm. “Một bài phát biểu rất thú vị, người bạn cách mạng của tôi”. Garrett vẫn đang ở tư thế sẵn sàng tấn công. “Cách mạng ư?” ông gầm gừ. “tôi đang nổi loạn chống lại ai, tôi có thể hỏi như thế không? Ông là vua của tôi sao? Ông có muốn tôi cũng gọi ông là chủ nhân không, giống như những tên lính nịnh hót của ông chăng?” “Bình tĩnh, Garrett”, Aro khoan dung nói. “Tôi chỉ thích thời gian anh được sinh ra hơn. Vẫn còn là một nhà yêu nước, tôi thấy rồi”. Garrett trừng mắt lại giận dữ. “Chúng ta hãy hỏi các nhân chứng”, Aro đề nghị. “Chúng ta hãy nghe suy nghĩ của họ trước khi chúng ta đưa ra quyết định. Hãy nói với chúng tôi, các bạn” - và ông ta ngẫu nhiên quay lưng lại phía chúng tôi, di chuyển một vài yards tiến về phía đám đông đang quan sát với vẻ bồn chồn băn khoăn thậm chí còn gần hơn đến mép của khu rừng - “Các bạn nghĩ gì về tất cả những việc này? Tôi có thể đảm bảo rằng đứa trẻ không phải là vấn đề chúng tôi e sợ. Chúng ta có dám nhận lấy rủi ro và để đứa trẻ này tồn tại hay không? Chúng ta có dám đặt thế giới của chúng ta trong cảnh nguy hiểm để bảo toàn nguyên vẹn gia đình họ không? Hay Garrett nghiêm chỉnh có quyền đó? Mọi người sẽ đứng về phía họ trong một trận đánh chống lại sự truy tìm bất ngờ của chúng tôi để đạt được quyền thống trị chăng?” những nhân chứng đáp lại cái nhìn chằm chằm của ông ta với vẻ thận trọng. Một người phụ nữ bé nhỏ tóc đen thoáng nhìn lên người đàn ông tóc màu vàng sẫm đứng bên cạnh bà ta. “Đó có phải là những lựa chọn duy nhất của chúng tôi chăng?” Bà ta đột ngột hỏi, nhìn chằm chằm vào Aro. “Đồng ý với các ông, hoặc chiến đấu chống lại các ông?” “Dĩ nhiên là không rồi, Makenna duyên dáng ạ”, Aro nói, lộ vẻ khó chịu mà ai cũng biết kết thúc của nó “cô có thể ra đi trong hòa bình, dĩ nhiên, như là Amun đã làm, thậm chí nếu cô không đồng ý với quyết định của hội đồng”. Makenna nhìn lên mặt chồng của bà ta lần nữa, và ông ta gật đầu rất nhanh. “Chúng tôi không đến đây để đánh nhau”. Bà dừng lại, thở ra, và tiếp tục, “Chúng tôi đến đây để làm chứng. Và chúng tôi làm chứng rằng gia đình bị kết án này là vô tội. Những điều mà Garrett khẳng định là sự thật”. “A”, Aro buồn bã nói. “Tôi rất tiếc là cô đã nhìn chúng tôi theo cách đó. Nhưng đó là bản chất công việc của chúng tôi”. “Nó không phải là điều tôi thấy, mà là điều tôi cảm nhận được”, người chồng tóc vàng như trái bắp của Makenna nói với một giọng cao, lo lắng. Ông ta nhìn Garrett. “Garrett nói rằng có nhiều cách để nhận biết sự dối trá. Tôi cũng như vậy, Tôi biết khi tôi nghe sự thật và khi nghe những điều giả dối”. Với đôi mắt sợ sệt, ông ta nhích tới gần vợ mình hơn, chờ đợi sự phản ứng của Aro. “Đừng sợ chúng tôi, Charles thân mến. Không nghi ngờ rằng nhà yêu nước thực sự tin những gì anh ta nói”, Aro cười nhẹ, và mắt của Charles nheo lại. “Đó là lời làm chứng của chúng tôi”, Makenna nói. “bây giờ chúng tôi đi đây”. Bà ta và Charles từ từ lùi lại, không chuyển hướng cho đến khi mất dạng sau những thân cây. Một người lạ mặt khác cũng bắt đầu rút lui theo cách tương tự, sau đó có ba người nữa nối gót theo ông ta. Tôi ước lượng vẫn còn ba mươi bảy ma cà rồng ở lại. Một vài người trong số họ biểu lộ sự lúng túng khi phải quyết định. Nhưng đa số họ dường như chỉ quan tâm đến việc đối đầu. Tôi đoán rằng họ từ bỏ sự đối đầu để bắt đầu ủng hộ cho người chính xác sẽ săn đuổi họ. Tôi chắc chắn rằng Aro nhìn thấy điều này giống như tôi. Ông ta quay lại, bước đều đến đám lính của mình. Ông ta dừng lại trước họ và ra lệnh với một giọng rõ ràng. “chúng ta động hơn, các anh em đáng quí nhất” ông ta nói. “chúng ta không thể trông đợi vào sự giúp đỡ từ bên ngoài. Chúng ta có nên để câu hỏi này không được quyết định?” “Không, thưa chủ nhân” họ đồng thanh trả lời. “Sự bảo vệ thế giới của chúng ta có lẽ đáng giá cho tổn thất về số lượng của chúng ta không?”.

“Có”, họ thì thào.

“Chúng ta không sợ hãi”. Aro cười và quay lại chỗ những người đồng hành áo đen của mình.

“Các anh em”, Aro ủ rũ nói, “Không có nhiều thứ để cân nhắc ở đây”.

“Chúng ta hãy bàn bạc nào”, Caius hăm hở nói. “Chúng ta hãy bàn bạc nào”, Marcus lặp lại bằng một giọng không hứng thú. Aro lại quay lưng lại phía chúng tôi, đối mặt với những người cổ xưa khác. Họ nắm tay nhau tạo thành một hình tam giác của những tấm áo khoác đen. Ngay khi sự chú ý của Aro bận rộn trong cuộc bàn thảo yên lặng, hai người nữa trong nhóm nhân chứng của họ lặng lẽ biến mất trong khu rừng. Tôi hy vọng, cho lợi ích của họ, rằng họ đã nhanh chóng chạy đi. Và đúng như thế. Cẩn thận, tôi nới cánh tay của Renesmee ra khỏi cổ tôi.

“Con có nhớ những gì mẹ đã nói với con chứ?” Lệ tuôn ra từ mắt cô bé, nhưng nó gật đầu.

“Con yêu mẹ”, cô bé thì thầm. Edward đang nhìn chúng tôi, đôi mắt màu hoàng ngọc của anh mở to. Jacob nhìn chúng tôi từ góc của cặp mắt lớn màu đen. “Mẹ cũng yêu con”, tôi nói, và chạm vào cái mờ đay của cô bé. “Nhiều hơn cả mạng sống của mẹ”. Tôi hôn lên trán cô bé. Jacob bứt rứt rên rỉ. Tôi kiễng chân lên và thì thầm vào tai Jacob. “Hãy chờ cho đến khi họ bị sao lãng hoàn toàn, sau đó chạy đi với cô bé. Chạy càng xa khỏi nơi đây càng tốt. Khi cậu không thể chạy trên chân nữa, cô bé có thứ cậu cần để đưa cậu lên không trung”. Vẻ mặt của Edward và Jacob hầu như cùng mang vẻ kinh hoàng giống nhau, mặc dù sự thật là một trong họ đang ở dưới lốt thú. Renesmee chạm vào Edward, và anh ôm con trong tay. Họ ôm chặt lấy nhau. “Đây là điều mà em giấu anh sao?” anh thì thầm từ trên đầu con. “Khỏi Aro”, tôi thở ra. “Alice?” Tôi gật đầu. Mặt anh trộn lẫn giữa sự thông hiểu và đau đớn. Đó cũng là biểu lộ trên mặt tôi khi cuối cùng tôi đã liên kết những manh mối của Alice lại với nhau.

Jacob gầm gừ trong yên lặng, một âm thanh trầm khó chịu như bị vỡ ra thành tiếng rừ rừ. Lông cổ của Jacob cứng lại và cậu ấy nhe răng ra khi Edward hôn lên trán, hai má của Renesmee, và đặt cô bé lên vai của anh. Cô bé trườn nhanh lên lưng, tay nắm chặt lông để tạo một thế ngồi phù hợp trên hõm vai của Jacob. Jacob quay lại nhìn tôi, mắt cậu tràn ngập sự đau đớn, tiếng gầm gừ bất bình vẫn đang rít lên trong ngực. “Cậu là người duy nhất mà chúng tôi luôn tin tưởng để cô bé đi cùng”. Tôi thì thầm. “Nếu cậu không yêu cô bé quá nhiều thì tôi không thể chịu đựng nổi điều này đâu. Tôi biết cậu có thể bảo vệ con bé, Jacob”. Cậu rên rỉ, và nghiêng đầu chạm mạnh vào vai tôi.

“Tôi biết”, Tôi thì thầm. “Tôi cũng yêu cậu, Jake. Cậu luôn luôn là người đàn ông tốt nhất của tôi”. Một giọt nước mắt có kích cỡ một quả bóng chày lăn xuống đám lông màu nâu đỏ bên dưới mắt Jacob.

Edward nghiêng đầu anh dựa vào bên vai nơi anh đặt Renesmee lên. “Tạm biệt, Jacob, người anh em của ta - con trai ta”. Những người khác không biết gì về cảnh chia tay. Mắt họ dán vào cái tam giác đen yên lặng, nhưng tôi có thể nói họ đang lắng nghe điều gì.

“Chẳng có hy vọng gì hết, phải không?” Carlisle nói thầm. Giọng ông không chút sợ hãi. Chỉ là quyết tâm và chấp nhận. “Hoàn toàn có hy vọng”, tôi trả lời. Nó có thể đúng, tôi nói với chính mình.

“Con chỉ biết số mệnh của con”. Edward cầm tay tôi. Anh biết rằng anh bao gồm trong đó. Khi tôi nói đến số phận của mình, không có câu hỏi mà tôi ám chỉ rằng đó là hai người chúng tôi. Chúng tôi là một nửa của toàn bộ. Hơi thở của Esme không đều ở phía sau tôi. Bà đi đến chỗ chúng tôi, chạm vào mặt chúng tôi khi bà đi ngang qua, để đến đứng cạnh Carlisle và nắm tay ông. Bất thình lình, xung quanh tôi vang lên nhưng lời thì thầm như chia tay và yêu thương. “Nếu chúng ta còn sống sót sau chuyện này”, Garrett thì thầm với Kate, “anh sẽ đi với em đến bất kỳ nơi đâu nhé”. “Bây giờ thì do chính anh nói đó nha”, cô nói khẽ. Rosalie và Emmett trao nhanh cho nhau một cái hôn say đắm. Tia vuốt ve mặt của Benjamin. Anh vui vẻ mỉm cười với cô, nắm lấy tay cô và đặt nó lên má anh. Tôi không nhìn thấy tất cả những biểu hiện của tình yêu và nỗi đau. Tôi đang bị sao lãng do một áp lực rung động bất thình lình đập vào bên ngoài tấm chắn bảo vệ của tôi. Tôi không biết nó từ đâu tới, nhưng tôi cảm giác nó đến từ bên lề của nhóm chúng tôi, đặc biệt là chỗ của Siobhan và Liam. Áp lực không làm hư hỏng tấm chắn và sau đó biến mất. Sự yên tĩnh không thay đổi, những người cổ xưa vẫn đang bàn luận trong ý nghĩ. Nhưng có lẽ tôi đã không để ý đấn dấu hiệu nào đó. “Sẵn sàng”, tôi thì thầm với những người khác. “Đang bắt đầu rồi đấy”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv