Trầm Tĩnh Chu chạy ra bên ngoài, hắn không biết mình sẽ đi tới nơi nào, nhưng hắn vẫn chạy như điên vô mục đích, Cả đời hắn đều chưa từng phát điên như vậy. Dường như hắn muốn đem toàn bộ sinh lực dùng cạn, nếu giờ phút này có người muốn tới giết hắn, hắn sẽ thật sự biết ơn.
Không ai đuổi theo hắn, cho dù có người đuổi theo, Trầm Tĩnh Chu cũng không biết, hắn cũng không quan tâm, hắn hiện tại đã không kịp suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy tim mình xuất hiện một lỗ hổng lớn, không có cách nào lấp đầy.
Trên bầu trời xuất hiện một tia sét dài, sau đó một tiếng sấm ầm vang, sấm sét đánh xuống, kẻ khác trong lòng run sợ, nhưng Trầm Tĩnh Chu không nghe thấy, mưa tầm tả rơi xuống, một trận tiếp một trận, đánh trên mặt người đau rát, Trầm Tĩnh Chu cũng không cảm thấy, hắn chỉ chạy, hy vọng có thể sớm rời khỏi địa phương khủng bố kia, càng xa càng tốt.
Không biết chạy bao lâu, hắn rốt cuộc chống đỡ không được, ngã xuống đất, hắn chỉ hy vọng mình có thể chết đi, nhưng hắn chẳng những không chết mà ngay cả chóng mặt cũng không có. Hắn run rẩy vươn đôi tay thon dài trắng ngần, hắn hung hăng cắn răng hướng mặt đất cứng rắn đánh xuống. Tuy mưa đã làm ướt mặt đất, nhưng đất vẫn cực kỳ cứng rắn, Trầm Tĩnh Chu cái gì cũng không quản, liều mạng đánh, mười đầu ngón tay bắt đầu xuất huyết, nhưng hắn dường như không cảm thấy một chút đau đớn, nước mắt chảy xuống không tiếng động. Hắn muốn quát to, môi lại không ngừng run rẩy không nói được lời nào, hắn liều mạng lấy hai tay đánh xuống đất, cuối cùng cả hai tay đều bắt đầu xuất huyết.
Trầm Tĩnh Chu run rẩy lấy tay lấy ra hộp gỗ nhỏ, đem toàn bộ bột phấn ném ra ngoài trong lòng chỉ có một thanh âm duy nhất: “Các ngươi gạt ta, các ngươi đều gạt ta!!”
Hắn rốt cục chóng mặt ngất xỉu.
Khi Trầm Tĩnh Chu mới tỉnh lại, chuyện gì cũng không nhớ được.
Hắn nhận ra gian phòng đang ở là biệt viện của Âu Dương Khiếu, hắn nghĩ mình ngủ vừa mới tỉnh lại bởi vì trên người mặc quần áo sạch sẽ, mơ hồ còn có chút hương khí sau khi tắm rửa.
Một người đến gần hắn, là Du Lăng Phong. Trầm Tĩnh Chu bình tĩnh nhìn người kia, dường như hắn biết người này, trong lòng Trầm Tĩnh Chu không biết vì cái gì bỗng nhiên nhảy dựng, ngồi ở trên giường sau này lùi ra sau một chút.
Du Lăng Phong chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Nếu ngươi cảm thấy mắng ta có thể khiến cho tâm tình ngươi đỡ hơn thì cứ làm đi.” Nhưng Trầm Tĩnh Chu không thực sự hiểu được lời người này nói, vì cái gì phải mắng? Hắn muốn hỏi, môi động vừa khẽ động, nhưng không phát ra âm thanh.
Du Lăng Phong thấy nói hắn không ra tiếng: “Có một người muốn gặp ngươi.” Trầm Tĩnh Chu bỗng nhiên run rẩy đứng lên giữ chặt tay áo Du Lăng Phong không cho hắn đi, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, hắn chưa thực thanh tỉnh nhưng sau khi chịu một đả kích lớn như vậy với cái gì cũng cảm thấy sợ hãi.
Hắn nghe được tiếng bước chân, hoảng sợ nhìn người đang đi tới, người kia là ai? Một người thanh tú, tuấn nhã như vậy thật sự là hiếm thấy, Trầm Tĩnh Chu ngơ ngác nhìn người kia, lại vẫn như cũ không có cách nào nói chuyện.
Người kia ngồi ở bên giường hắn, lại quay đầu đối Du Lăng Phong nói: “Lăng Phong, ngươi trước đi ra ngoài đi.” Du Lăng Phong lại nhìn Trầm Tĩnh Chu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Trầm Tĩnh Chu nghe được cái kia thanh âm, toàn thân run rẩy, hắn nắm chặt chăn, đau khổ suy tư, người xinh đẹp này là ai? Người này vừa rồi gọi người kia”Lăng Phong”, Lăng Phong...... Du Lăng Phong...... Du đại ca......
Trầm Tĩnh Chu lại nhìn thoáng qua người trước mắt, thấy người này đang nhìn mình, ánh mắt rất ôn nhu, không đúng ánh mắt này sao có thể cùng với ánh mắt lạnh giá kia giống nhau, nhưng mình sao lại có ý tưởng kỳ quái như vậy chứ? Trầm Tĩnh Chu kinh ngạc nhìn người này, người nọ nhẹ nhàng cầm tay hắn, Trầm Tĩnh Chu cúi đầu nhìn thấy trên tay mình được băng bởi khăn mỏng có mùi thuốc đông y thật nồng.
Người nọ không nói một lời, không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc khăn lụa, đem sa khăn trên tay Trầm Tĩnh Chu tháo ra, lần nữa băng bó cho hắn một, thủ pháp của người này nhẹ nhàng mà khéo léo. Trầm Tĩnh Chu mơ hồ cảm thấy từng gặp qua, hắn nhìn cổ tay mình còn hiện ra một đường cắt nhàn nhạt, lúc trước cũng có người băng bó tay mình, là một người mang mặt nạ, nói... nói: “Nếu ngươi còn tìm cái chết, đêm nay sẽ giống đêm qua... ” Đây là cái ý tứ cái gì, đêm nay, đêm qua, mặt nạ dữ tợn, màn trướng âm u... Trầm Tĩnh Chu bỗng nhiên vùng thoát khỏi tay ngày này, bắt lấy chăn, khóc lớn lên.
Bên trong hai mắt hắn đẫm lệ, mông lung, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, bên hồ Vân Yến, liễu rủ thuyền con... Trầm công tử, nhiều ngày không gặp, ta nghĩ ngươi thấy thư của ta sẽ không đến... dù vội vàng thế nào cũng phải tới gặp ngươi...... Trầm Tĩnh Chu nhớ tới những lời này, khóc đến mức toàn thân run rẩy, hắn biết người này là ai vậy. Hắn lúc nào cũng nhớ tới người này.
Hắn bỗng nhiên ôm lấy Khúc Thiên Hồng, nói: “Ta vừa rồi nằm mơ, ta mơ ngươi biến thành Tuyết y giáo giáo chủ, hù ta sắp chết, thật sự khiến ta sợ hãi.” Khúc Thiên Hồng lúc đầu để mặc hắn ôm, giờ phút này nghe hắn nói như vậy, do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Này không phải mơ, là sự thật.”
Trầm Tĩnh Chu chậm rãi đẩy y ra, nước mắt chảy xuống. Tâm hắn đã chìm xuống nơi hắc ám nhất, tuyệt vọng nhất, sâu không thấy đáy.
Trầm Tĩnh Chu nhiều ngày nay giống như đã thay đổi thành một người khác.
Lúc này, Trầm Tĩnh Chu cuộn mình trên giường, trong tay chặt chẽ nắm chặt chăn, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Mặt hắn gầy đi một chút, thường xuyên không chịu ăn, chung quy phải có người uy mới miễn cưỡng ăn một chút.
Dương quang nhàn nhạt chiếu vào phòng trong, một con chim nhỏ đứng ở trên chấn song cửa sổ, Trầm Tĩnh Chu nhìn nó nửa ngày, con chim nhỏ kêu to vài tiếng rồi bay đi. Là một con chim hoàng oanh. Trầm Tĩnh Chu lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Có người đi đến, ngồi ở mép giường, Trầm Tĩnh Chu không có chú ý tới, mắt vẫn là nhắm. Lông mi hắn không ngừng rung động, rõ ràng là dù khi hắn nghỉ ngơi cũng vẫn tràn ngập sợ hãi.
Người nọ kéo chăn lại cho Trầm Tĩnh Chu, ngồi ở bên giường không nói gì. Trầm Tĩnh Chu rốt cục đã nhận ra, hắn mở mắt. Thấy rõ ràng người trước mắt, hắn sợ tới mức lui vào trong chăn, chặt chẽ ôm lấy thân mình. Người tới là kẻ hắn cực kỳ không muốn gặp, Khúc Thiên Hồng.
Khúc Thiên Hồng thấy dáng vẻ này của Trầm Tĩnh Chu, cũng không nói gì. Qua nửa ngày, Trầm Tĩnh Chu nghĩ đến hắn đi rồi, chậm rãi đưa đầu ra nhìn quanh lại phát hiện Khúc Thiên Hồng còn ngồi ở mép giường. Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, lại trốn vào trong chăn, hắn dùng chăn chặt chẽ bao lấy bản thân, ngay cả đầu đều bao thật nghiêm kín. Chỉ chốc lát sau, hắn mà bắt đầu cảm thấy đầu choáng váng, nhưng hắn không dám đi ra. Hiện tại Trầm Tĩnh Chu đối với điều gì cũng sợ hãi, tuy rằng không mất trí nhớ, nhưng tâm trí so với bình thường khác biệt rất lớn.
Khúc Thiên Hồng đem đầu Trầm Tĩnh Chu chậm rãi kéo ra, Trầm Tĩnh Chu gắt gao giữ lấy, giằng co một trận, Trầm Tĩnh Chu rốt cục buông tay. Hắn cảm thấy được hô hấp thông thuận hơn một chút, nhưng lại sợ hãi tới mức tay chân phát run. Mắt hắn cũng không dám mở.
Khúc Thiên Hồng thấp giọng nói: “Ngươi không nên có bộ dạng này. Ta nhìn rất khó chịu.” Trầm Tĩnh Chu không nói gì, qua nửa ngày, rốt cục nhỏ giọng nói câu: “Chân bị gãy.” Khúc Thiên Hồng lắp bắp kinh hãi, nói: “Chân của ngươi bị gãy?” Trầm Tĩnh Chu lắc đầu nói: “Không phải ta, là con thỏ con.” Khúc Thiên Hồng nghe xong, nao nao. Đây là câu đầu tiên lúc y không mang mặt nạ nói cùng Trầm Tĩnh Chu.
Khúc Thiên Hồng lại nhìn mắt Trầm Tĩnh Chu, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài. Trầm Tĩnh Chu rốt cục mở mắt, trong lòng vẫn là một đoàn hỗn loạn, mấy ngày nay bản thân hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, thường thường nói mê sảng, vừa rồi bản thân lại sợ hãi không nhỏ. Hiện tại tốt lắm, người đáng sợ kia rốt cục đi rồi.
Lúc này hắn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy kia con chim nhỏ không biết từ khi nào lại bay trở về.
Trầm Tĩnh Chu nhìn nó, cảm thấy được trong lòng rốt cục dần dần an bình.
Chạng vạng hôm đó, Trầm Tĩnh Chu vừa tỉnh lại, liền phát hiện Khúc Thiên Hồng lại tới rồi, hắn không ngừng phát run, chậm rãi trốn tránh vào góc giường. Khúc Thiên Hồng đi đến bên người hắn, ôn nhu nói: “Ngươi xem này.” Trầm Tĩnh Chu qua nửa ngày mới ngẩng đầu lên, đánh bạo nhìn thoáng qua, thấy trong ngực y bế một con thỏ con.
Khúc Thiên Hồng nói: “Đây là con thỏ bị gãy chân hồi đó, ta đã chữa thương cho nó, giờ tặng cho ngươi.” Trầm Tĩnh Chu nhanh tay đoạt lấy, đem nó ôm vào trong ngực, qua một trận, hắn hoang mang rối loạn đem con thỏ bỏ vào trong chăn. Khúc Thiên Hồng chỉ nhìn kinh ngạc vạn phần.
Trầm Tĩnh Chu vẫn nhìn y tràn ngập đề phòng, con thỏ ở trên giường chui ra, chạy vào trong ngực Khúc Thiên Hồng, Trầm Tĩnh Chu bỗng nhiên vội vàng nói: “Ngươi không cần giết nó!” Hắn run rẩy vươn tay sợ Khúc Thiên Hồng sẽ giết con thỏ kia. Khúc Thiên Hồng thấy hắn gần như ngã sấp xuống, nhanh tay đỡ lấy đem con thỏ đưa đến tay Trầm TĩnhChu, nói: “Đây là ta tặng cho ngươi, ta sẽ không giết nó.” Trầm Tĩnh Chu ôm kia con con thỏ, nói: “Ta cầu ngươi không cần ở lại chỗ này, ta cầu ngươi... ” bên trong ngữ thanh dẫn theo mơ hồ có chút nghẹn ngào.
Khúc Thiên Hồng thấp giọng nói: “Ta sẽ đi, ngươi yên tâm. Nhưng ngươi đừng đem nó giấu trong chăn, không ai hại nó, ngươi như vậy sẽ khiến nó buồn.” Trầm Tĩnh Chu vẫn cúi đầu, cũng không biết nghe được không có.
Hiện giờ thỉnh thoảng Trầm Tĩnh Chu cũng sẽ ở trong vườn đi lại, nhưng vẫn có chút si ngốc ngơ ngác, hắn vô luận đi đến đâu, trong tay đều ôm con thỏ con. Một ngày, một hạ nhân cười hỏi: “Trầm công tử, con thỏ trắng thật đáng yêu, không biết từ đâu tới?” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, nói: “Trước kia ta biết một người, con thỏ này là của y ta nhớ rõ y ôm con thỏ, nói với ta, chân bị gãy...” Nói tới đây, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tràn đầy ảm đạm vẻ, nói: “Ta không nhớ rõ, ta về phòng trước.” Nói xong chậm rãi đi vào.
Nửa đêm hôm nay, Trầm Tĩnh Chu bị phong hàn, bắt đầu phát sốt.
Hắn ở trên giường quay cuồng, vô luận như thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ, khó chịu cực kỳ. Hạ nhân đều đã ngủ, không ai phát hiện.
Sao ở ngoài cửa sổ nhấp nháy, phòng trong Trầm Tĩnh Chu thống khổ vô cùng, mồ hôi chảy ra khiến xiêm y ướt đẫm. Hắn rất muốn rời giường uống một chút nước, chính là hắn không có khí lực cử động thân thể của mình.
Bỗng nhiên một bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán Trầm Tĩnh Chu, tiếp theo có người quần áo cởi bỏ quần áo của hắn, khi đôi tay kia nhẹ nhàng tiêp xúc với da thịt hắn, không biết vì sao Trầm Tĩnh Chu có một loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ rất quen thuộc, cũng thực thoải mái. Trầm Tĩnh Chu mở mắt, lại sợ tới mức cả người phát run. Người trước mắt đúng là Khúc Thiên Hồng. Y thấy Trầm Tĩnh Chu tỉnh lại, liền thắp một ngọn nến, lại ngồi ở mép giường, giúp Trầm Tĩnh Chu thoát y.
Trầm Tĩnh Chu toàn thân đều cứng ngắc, ánh nến phát ra vầng sáng vàng nhạt, bên trong chỉ nghe được tiếng hô hấp của Trầm Tĩnh Chu. Hắn nhìn Khúc Thiên Hồng, tràn đầy sợ hãi, y đến muộn như vậy, nhất định là đối với mình không có hảo ý, Trầm Tĩnh Chu nhớ tới những buổi tối ngủ cùng y, sợ tới mức muốn dùng toàn lực từ trên giường chạy đi.
Khúc Thiên Hồng ôm cổ hắn, nói: “Ta lo lắng nên đến đây xem ngươi thế nào, không ngờ ngươi bị bệnh.” Trầm Tĩnh Chu thoáng như không nghe thấy, vẫn liều mạng muốn giãy ra. Nhưng hắn không có khí lực, Khúc Thiên Hồng chậm rãi mang hắn đặt xuống giường.
Trầm Tĩnh Chu cảm giác được quần áo của mình đã bị cởi xuống, tiếp theo là áo lót, tiếp theo... Đến cuối cùng chiếc áo cuối cùng cũng bị cởi xuống.
Trầm Tĩnh Chu nhắm mắt lại, cảm giác nước mắt đã theo khóe mắt chảy ra, hắn đã cam chịu rồi, buông tay không phản kháng, giống một con sơn dương chờ bị giết vậy.
Hắn cơ hồ có thể đoán được thời điểm khuất nhục kia sắp đến, càng rơi nhiều nước mắt, làm gối đầu ướt một tảng lớn.
Trầm Tĩnh Chu cảm giác được mồ hôi trên người mình được lau đi, gió đêm theo song cửa sổ tiến vào, mang đến hơi thở thoải mái có chút mát mẻ. Cửa sổ bị thổi nhẹ nhàng rung động, bóng tùng hiện ra trên cửa sổ không ngừng lay động. Mồ hôi đã được lau khô, gió thổi qua thật thoải mái. Trên người tựa hồ cũng còn nóng, đoán rằng chưa tới thời điểm mình bị lăng nhục, bản thân lại được thay một bộ quần áo sạch sẽ. Mà hết tất cả những việc này đều do chủ nhân của đôi tay kia thực hiện. Trầm Tĩnh Chu mở mắt, thấy hắn muốn rời giường, chỉ một lúc sau, lại trở về, nâng Trầm Tĩnh Chu dậy, uy hắn uống hết chén trà.
Trầm Tĩnh Chu nằm ở trên giường, hắn rốt cuộc không thể tập trung ý thức, nặng nề ngủ.
Khi tỉnh lại, trên người đã thư thái rất nhiều, Khúc Thiên Hồng uy hắn uống dược, Trầm Tĩnh Chu thuận theo uống một ngụm, nhưng lập tức lại phun ra toàn bộ.
Hắn bị bệnh ba ngày, Khúc Thiên Hồng bồi ở bên người hắn ba ngày, Trầm Tĩnh Chu lại giống như không nhận ra y, khi y uy hắn dùng dược, hắn liền thuận theo uống xuống, nhưng vô luận y nói cái gì, Trầm Tĩnh Chu cũng đều không nghe. Chỉ chờ đến khi Khúc Thiên Hồng vừa ly khai, Trầm Tĩnh Chu liền đem những gì đã ăn toàn bộ phun ra, phun không được liền nôn ra. Lặp lại vài lần, Khúc Thiên Hồng không muốn miễn cưỡng hắn, kêu một hạ nhân đến uy, lần này Trầm Tĩnh Chu không chút nào phản kháng uống hết.
Khúc Thiên Hồng đứng trong viện tử, gió thổi rơi vài chiếc lá, dừng ở trên người y, y dường như không phát hiện, vẫn không nhúc nhích. Trong không gian núi rừng dường như có tiếng chim kêu mơ hồ, càng khiến cho nơi này thêm vài phần lạnh lẽo.
Một người từ xa đi tới, ở trước mặt Khúc Thiên Hồng hạ bái, Khúc Thiên Hồng lúc này mới phục hồi *** thần nói: “Lăng Phong, ngươi đến xem hắn sao?”
Du Lăng Phong gật đầu, không nói gì. Khúc Thiên Hồng nói: “Ta phải về Tuyết y cung một tháng, ngươi sau khi gặp hắn, cũng không cần ở lại đây nữa.” Du Lăng Phong ảm đạm nói: “Trầm công tử tất nhiên là không muốn thấy ta.” Khúc Thiên Hồng cười khổ một tiếng, nói: “Có lẽ nếu ta không ở nơi này, bệnh của hắn sẽ khỏi nhanh hơn, một tháng sau, ta lại đến gặp hắn.” Du Lăng Phong nói: “Ta cũng không phải vì muốn giải thích với Trầm công tử điều gì mà đến đây, ta thà rằng hắn hận ta. Trầm công tử thái độ làm người thiện lương, nếu ta đi giải thích một phen, cầu hắn tha thứ, đổi lấy tâm an nhưng cũng không phải thật sự tâm an.” Khúc Thiên Hồng nhìn lá trên cây chậm rãi rơi xuống, trầm mặc không nói, rốt cục lặng yên rời đi. Du Lăng Phong nhìn theo bóng dáng xuất thần của y, qua một trận, đi vào trong phòng Trầm Tĩnh Chu.