Trầm Tĩnh Chu kinh ngạc, nói: “Đại ca, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Du Lăng Phong mỉm cười nói: “Tĩnh Chu, ngươi sau này muốn đánh muốn chửi thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được, nhưng ta thật ra không xảy ra chuyện gì cả. Sau này sẽ giải thích chuyện này với ngươi sau.” Trầm Tĩnh Chu vẫn có chút không rõ, Du Lăng Phong nói: “Tĩnh Chu, ngươi là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, vừa nghe ta mang bệnh nặng, đã chạy đến đây, đại ca rất cảm kích, nhưng nếu quả thật có người bị bệnh, Tĩnh Chu, ngươi nhẫn tâm không quan tâm, chẳng ngó ngàng tới y sao?” Trầm Tĩnh Chu run rẩy một chút. Thiên Vi Đường chủ lạnh như băng, cười nhẹ: “Chỉ sợ trong lòng Trầm công tử đã sớm có người yêu khác, người kia chết sống ra sao cùng hắn có quan hệ gì đâu.” Du Lăng Phong nói: “Tử Kỳ, không nên nói như vậy.” Trầm Tĩnh Chu run giọng nói: “Ta muốn đi gặp y.” Thiên Vi Đường chủ nói: “Ngươi bằng lòng gặp y, y chưa chắc đã bằng lòng gặp ngươi.” Du Lăng Phong mỉm cười nói: “Vi Tử Kỳ, ngươi mới thật sự là môn đồ đắc ý của Lãnh Nguyệt sư phụ.” Thiên Vi Đường chủ nghe Lăng Phong nói như vậy, thiếu chút nữa bật cười, nhưng lập tức đã khôi phục gương mặt lạnh như băng, nói: “Trầm công tử, ta tặng ngươi mấy câu: kỳ ngã hồ tang trung, yếu ngã hồ thượng cung, tống ngã hồ kỳ chi thượng hĩ.*” Trầm Tĩnh Chu nghe Tử Kỳ nói như vậy, nói với Du Lăng Phong: “Đại ca, ngươi dẫn ta đi, ta muốn gặp y.”
*Là một câu trong Kinh thi, ở trong câu này: 期 kỳ = ước, hẹn; 要 yêu = mời, 送 tống = đưa, tiễn (tống trong tống biệt 送别), 淇 kỳ là tên 1 con sông.
Câu này là thơ tình cho nên nếu xin xăm cầu tình duyên thì đây là xăm tốt. (Chú giải của bạn MeteoraX bên Vnsharing.net)
Vi Tử Kỳ nhìn bóng lưng Du Lăng Phong cùng Trầm Tĩnh Chu rời đi, trên gương mặt cứng nhắc rốt cục lộ ra nụ cười tươi.
Hai người trên đường đi yên lặng không nói gì, Trầm Tĩnh Chu trong lòng cực kỳ không yên, mấy lần đều muốn dừng lại cước bộ, lại mấy lần gom lấy dũng khí đi tiếp, trong lòng là hỗn loạn là mờ mịt.
Quay lại hành lang đình viện, cảnh xuân vắng vẻ, yên tĩnh. Hai người tới trước một cái sân lớn, chỉ thấy đình thai lầu các nơi đây, khắp nơi đều có sa mạn, bị gió thổi tung bay phiêu đãng, nếu đặt mình trong không gian này sẽ không cần quan tâm kiếp sau hay kiếp trước
Du Lăng Phong nói: “Tĩnh Chu, ta sẽ không đi tiếp nữa.” Trầm Tĩnh Chu trong lòng càng không yên, bất chấp tất cả mà đi tới.
Hắn chậm rãi tiêu sái tiến vào đình viện kia, thấy môt người mặc y phục màu sắc lãnh đạm đang nghiêng người dựa trên lan can, đúng là Khúc Thiên Hồng. Y phục của y tùy ý khoác vào, ngay cả dây lưng cũng không cài, nhưng phong tư tuyệt vời, kẻ khác vừa thấy đã không cách nào dời mắt. Nhưng đối với Trầm Tĩnh Chu hình dáng tướng mạo của y quen thuộc vô cùng, ngược lại không có cảm giác, chỉ là trong lòng dị thường chua xót.
Khúc Thiên Hồng nghe được tiếng bước chân, quay đầu, kinh ngạc nhìn Trầm Tĩnh Chu, Trầm Tĩnh Chu thấy ánh mắt y vẫn khiến kẻ khác phải động lòng, nhưng khuôn mặt rõ ràng là gầy rất nhiều, muốn nói chuyện, nhưng lại không nói thành lời. Qua một lúc lâu, Khúc Thiên Hồng mở miệng nói: “Tối hôm qua chuông ngọc vang không ngừng, quả nhiên là sáng nay gặp lại cố nhân. Trầm công tử, biệt lai vô dạng?” Trầm Tĩnh Chu thấy y tươi cười thản nhiên, nói chuyện lại khách khí xa cách, càng không biết phải nói gì cho phải. Khúc Thiên Hồng thở dài, nói: “Trầm công tử đến đây, là cố nhân ghé thăm, ta cũng không thể không có phép tắc như vậy. Mời công tử vào ốc nói chuyện.” Trầm Tĩnh Chu thấp giọng nói: “Khúc giáo chủ, ta mạo muội đến đây, làm phiền.” rồi theo y vào phòng.
Tiểu đồng tử dâng trà lên rồi lui xuống, Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Trầm công tử vì sao lại đột nhiên muốn đến Tuyết y cung du ngoạn?” Trầm Tĩnh Chu do dự một chút, lúc này mới nói: “Ta nghe nói Lăng Phong đại ca đang bệnh rất nặng. Vội vàng tới gặp hắn.” Khúc Thiên Hồng ngẩn ra, có vẻ hơi buồn bã, nói: “Hắn chưa từng bị bệnh, ngày hôm qua vẫn còn hảo hảo. Hơn nữa, nếu hắn bị bệnh, ta vì sao lại không biết chứ.” Trầm Tĩnh Chu cố lấy dũng khí, nói: “Kỳ thật ta đến đây, càng muốn nhìn thấy một người khác.” Khúc Thiên Hồng trên mặt có chút đỏ lên, đưa mắt nhìn về phía hắn.
Trầm Tĩnh Chu thấy y cũng không đáp lại mình, trong lòng rất khó chịu, nhưng nghĩ đến những lời nói tuyệt tình của mình trước đây, thái độ y như thế cũng là đương nhiên. Lập tức cũng không tái so đo, nói: “Khúc giáo chủ, ta muốn ngươi theo ta đến viên trung một chút, không biết ngươi…” Câu chưa nói hết, Khúc Thiên Hồng liền đứng lên, nói: “Trầm công tử muốn vậy, ta sẽ tháp tùng.” Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Hai người tại viên trung chậm rãi tiêu sái, yên lặng không nói gì, Trầm Tĩnh Chu thấy trên đất rơi đầy cánh hoa thiển hồng đỏ thắm, hoa này không biết vì sao đặc biệt dễ dàng rơi xuống, một trận gió rất nhỏ thổi tới, liền giống như rơi xuống một trận mưa hoa, rơi đầy trên mặt đất, còn rơi rất nhiều trên y phục hai người, hoa này có hương thơm nhưng lại không giống huân hương trên y phục, chỉ cảm thấy một làn hương tự nhiên, tươi mát, như gần như xa. Nếu muốn tận lực ngửi được mùi thơm, liền cảm thấy như có như không, không thể nào nắm lấy. Trầm Tĩnh Chu nghĩ đến một mùi hương quen thuộc, không thể nào nắm lấy, liền đưa mắt nhìn Khúc Thiên Hồng, chỉ thấy y đang nhìn những cây hoa xa xa, để mặc những cánh hoa thản nhiên rơi trên y phục lãnh đạm, y giống như không chút lưu tâm, cũng không phủi đi. Trầm Tĩnh Chu nghĩ thầm: “Tại sao mỗi lần ta nhìn thấy y, đều cảm giác y vô cùng mơ hồ, như có như không. Giống như hương thơm này, không thể nào nắm lấy.” Lại thấy gương mặt nhìn nghiêng vô cùng tuấn mỹ của y, trong lòng giật mình, rõ ràng vốn đã vô cùng quen thuộc với tướng mạo y, nhưng dù nhìn thấy bao nhiêu lần thì cảm giác vẫn như lần đầu đầu tiên ấy. Trái tim trong ***g ngực điên cuồng đập loạn, trong lòng cảm thấy người tuấn mỹ ưu nhã như vậy, trước không gặp, sau này cũng sẽ không gặp.
Khúc Thiên Hồng đột nhiên nói: “Trầm công tử, ngươi không ngừng nhìn ta, có phải muốn cùng ta nói gì hay không?” Trầm Tĩnh Chu lại càng hoảng sợ, nguyên lai bất tri bất giác, ánh mắt hắn vẫn ở lại trên người Khúc Thiên Hồng không thể dời đi. Không ngờ y lại hỏi mình như vậy vừa hỏi, hắn cực kỳ xấu hổ, ấp úng nói không ra lời. Lại thấy Khúc Thiên Hồng nhìn mình, trong mắt tựa hồ có hơi nước, thật sự là khiến lòng người đại loạn. Trong lòng Trầm Tĩnh Chu nóng lên, đột nhiên nói: “Ta nhìn Khúc giáo chủ, cảm giác được trên đời này cũng tìm không ra người thứ hai khiêm khiêm quân tử* như vậy.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, đột nhiên chỉ vào một dãy phòng tuyệt đẹp nói: “Đó là Cầm Tâm các, hai lần trước ngươi đến Tuyết y cung, đều sống trong đó. Còn có một người khiêm khiêm quân tử độc nhất vô nhị cùng ngươi.” Trầm Tĩnh Chu thấy y nói như vậy, nhớ tới trước kia mình bị nhốt trong Tuyết y cung, y mang mặt nạ, hầu như tối nào cũng đến đây cùng mình đồng giường, có khi bản thân thật sự không thể chịu đựng được loại đau đớn này, liền hung hăng cắn vai y, cánh tay y, mắng y là kẻ hèn hạ, vô sỉ, cầm thú nhất thiên hạ. Chuyện này bản thân quên không được, nhưng cũng bản thân cũng từng tự hỏi, còn y thì sao, có thể quên y sao. Trầm Tĩnh Chu muốn nói ra lời thật tâm, không châm chọc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đành thở dài, không nói gì cả.
* khiêm khiêm quân tử: theo QT người khiêm tốn (thường chỉ những người đạo đức giả)
Sau một lúc lâu, Trầm Tĩnh Chu nói: “Ta nghe Lăng Phong đại ca nói, ngươi đang bệnh nặng, không biết chuyện gì xảy ra?” Khúc Thiên Hồng ngẩn người, lúc này mới cười nói: “Ngươi nhìn xem ta có giống một người bị bệnh không?” Trầm Tĩnh Chu vội la lên: “Ngươi không cần gạt ta.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Cuộc đời ta chưa nói dối.” Thấy sắc mặt Trầm Tĩnh Chu vừa là lo lắng, vừa là không tin, đột nhiên thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Tĩnh Chu của ta còn chưa hoàn toàn quên đi cố nhân này ư?” Trước đây khi Trầm Tĩnh Chu còn cùng y thân thiết, cũng rất ít khi nghe thấy y gọi mình như thế. Y ngẫu nhiên xưng hô như vậy, liền làm chính mình khó có thể quên được. Hôm nay gặp gỡ thấy ngữ điệu y lạnh lùng thản nhiên, hắn đã định quay về, đột nhiên lần nữa nghe y nói ra “Tĩnh Chu của ta”, trong mắt nóng lên, muốn nhịn xuống, nhưng càng ngày càng khó khắc chế, thấp giọng nói: ” Y bất như tân, nhân bất như cựu*. Trong lòng ta ngày đêm nhớ đến, cũng chỉ có cố nhân.”
* Y bất như tân, nhân bất như cựu: Áo không gì bằng áo cũ, người không gì bằng người mới.
Khúc Thiên Hồng kinh ngạc nhìn Trầm Tĩnh Chu, trong ánh mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ, Trầm Tĩnh Chu cũng không có cách nào tiếp tục khắc chế, ôm lấy Khúc Thiên Hồng, nức nở nói: “Nếu như ngươi chết, ta cũng không muốn sống! Ta không lừa được chính mình, ta muốn giả bộ trước mặt ngươi như không có việc ấy, nhưng ta làm không được!” Khúc Thiên Hồng ôm hắn vào trong lòng, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, nói: “Tĩnh Chu, ta không tin trái tim ngươi thật sự thay đổi, nhưng ta biết ta làm khó ngươi, ta thật sự không muốn ngươi vì ta mà khó chịu, ta chỉ mong mỗi một ngày ngươi trải qua đều hài lòng như ý. Ngươi muốn kết hôn, ngươi muốn có cuộc sống của một người bình thường, cũng tốt, ngươi quên ta, ta sẽ không trách ngươi.” Trầm Tĩnh Chu vừa khóc vừa nói: “Lăng Phong đại ca nói ngươi bị bệnh, ngươi không biết, ta nghe xong chuyện gì cũng không muốn nghĩ nữa, ta thật sự sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi, ngươi không biết ta…” ngay cả một câu cũng nghẹn ngào không nói được.
Khúc Thiên Hồng rưng rưng nói: “Ngươi yên tâm, ta trường mệnh trăm tuổi, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta chuyện gì cũng không có, trên đời này không ai dám hại ta, ngươi quên ta, sau này cũng không cần bận tâm đến ta.” Trầm Tĩnh Chu tựa đầu chôn trong ngực y, vừa khóc vừa nói: “Ta một ngày không thấy ngươi, thì một ngày đó như một năm vậy. Ta ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ bất hảo, mỗi đêm nằm mơ cũng nhìn thấy ngươi, ngươi muốn ta như thế nào mới quên được ngươi!” Khúc Thiên Hồng ôm chặt lấy hắn, không ngừng vuốt ve trên lưng hắn, nhưng thanh âm cũng tắc nghẹn, không nói lên lời. Trầm Tĩnh Chu đột nhiên nói: “Ta không nên lại lừa ngươi, cũng không cần tiếp tục lừa gạt chính mình, ta muốn cùng ngươi nói một việc.” Khúc Thiên Hồng nhìn hắn, Trầm Tĩnh Chu nói: “Ta không cần lấy vợ, cũng không muốn trải qua cuộc sống của một người bình thường, ta chỉ muốn cùng người mình thích ở cùng một chỗ. Nếu rời đi hắn, ta sẽ hối hận cả đời.” Khúc Thiên Hồng rưng rưng mỉm cười nói: “Tĩnh Chu, ta kỳ thật cũng từng trách ngươi, lúc đầu nếu ta làm ngươi khó chịu sao ngươi không nói thẳng, sao ngươi lại hành hạ ta khổ sở như vậy, ngươi cũng biết những lời tuyệt tình ngươi nói, ta nghe xong có bao nhiêu khổ sở?” Trầm Tĩnh Chu cười khổ nói: “Chẳng phải lúc đầu ngươi vì sợ ta tìm chết nên cố ý làm ta hận ngươisao! Ta cũng giống vậy thôi. Lúc ấy ta một lòng muốn ngươi hận ta, muốn ngươi từ nay về sau không muốn đến gặp ta nữa.” Khúc Thiên Hồng hỏi: “Tĩnh Chu, ta nghe ngươi nói lời này, tựa hồ lúc đầu còn có nguyên nhân khác, ngươi mau nói cho ta biết.” Trầm Tĩnh Chu hơi do dự, nói: “Ngươi đáp ứng ta, không trách tội bất luận kẻ nào.” Khúc Thiên Hồng gật đầu.
Trầm Tĩnh Chu nói: “Trong một tháng ta ở nhà, mỗi ngày đều mong gặp lại ngươi, nhưng ta lại không dám hi vọng. Ta biết ngươi là người đứng đầu một giáo phái, chuyện gì cũng phải biết kiềm chế, không thể tùy tâm sở dục*. Ta chỉ là một kẻ ngoại đạo, nếu cùng ngươi dây dưa không dứt, nhất định sẽ làm khó ngươi.Rồi một ngày, Lãnh Nguyệt lão tiên sinh đột nhiên tới tìm ta, hắn nói, lúc đầu ngươi đối với ta như vậy, là vì muốn luyện một môn võ công của ngươi, còn nói ngươi hàng đêm đều có người thị tẩm, muốn ta đối với ngươi hết hy vọng. Ta nghe hắn nói xong, trong lòng tuy nói là rất khổ sở, nhưng cũng không phải vì vậy mới đối xử với ngươi như vậy.” Khúc Thiên Hồng vẫn ôm hắn trong lòng, lặng yên nghe hắn nói tiếp.
Trầm Tĩnh Chu nói thêm: “Mặc dù chuyện Lãnh Nguyệt lão tiên sinh nói là sự thật, nhưng hắn lại không hiểu con người ta. Khi ta thật tình thích một người, những chuyện đó ta có thể không so đo, nhưng người kia là ngươi, ngươi là giáo chủ Tuyết y giáo, hiệu lệnh thiên hạ, thuộc hạ của ngươi mỗi người đối với ngươi đều kính trọng vô cùng, nếu bởi vì ta, làm ngươi cùng thuộc hạ bất hòa thì cho dù cùng ngươi ở một chỗ, trái tim ta cũng sẽ bất an. Lãnh Nguyệt lão tiên sinh tại Tuyết y giáo quyền cao chức trọng, cho dù hắn bịa đặt những chuyện kia nhưng ý tứ của hắn rõ ràng, minh bạch. Hắn chán ghét ta, không muốn ta và ngươi ở cùng một chỗ. Ta cũng nên thức thời.”
Trong mắt Khúc Thiên Hồng lệ quang chớp động, nói: “Tại sao ngươi không nói thẳng cùng ta? Chuyện gì trên đời cũng có thể nghĩ ra biện pháp, cần gì buồn bực trong lòng, chính mình chịu khổ?” Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt lên, nói: “Ta sợ ta nói với ngươi, ngươi cũng không chắc sẽ nghe ta. Ta cũng sợ ngươi biết chân tướng sự việc, sẽ rất khó xử, đơn giản là quyết tâm, tìm mọi cách làm ngươi hận ta.” Khúc Thiên Hồng đột nhiên mỉm cười nói: “Ngươi là sợ ta rất thích ngươi rồi, nói cũng vô ích.” Gương mặt Trầm Tĩnh Chu hồng như hỏa năng, nghĩ thầm cũng không phải như vậy, nhưng dù muốn phản bác y cũng không biết mở miệng như thế nào, chỉ cảm thấy cái loại cảm giác ngọt ngào quen thuộc ngày so với những gì trong hồi ức vẫn không thay đổi.
Khúc Thiên Hồng mỉm cười hỏi: “Vậy ngươi bây giờ sao lại thay đổi chủ ý?” Nước mắt Trầm Tĩnh Chu lại chảy, nói: “Mặc dù ngươi rời ta chỉ có mấy ngày, nhưng hình như đem niềm vui cả đời ta đi luôn rồi, chỉ còn lại một cuộc đời vô cùng đau khổ thôi.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Mỗi ngày trôi qua ta đều như một kẻ mất hồn vậy, so với ngươi càng thê thảm.” Vươn tay áo lau lệ cho hắn, nói: “Tĩnh Chu đừng khóc, cuộc đời còn rất dài, ta và ngươi ở cùng một chỗ, chậm rãi trải qua.” Trầm Tĩnh Chu ngừng khóc, mỉm cười, nói: “Lại nói tiếp, cũng phải đa tạ thuộc hạ của ngươi, bọn họ trái một người, phải một người đều là khuyên ta trở lại bên ngươi.” Khúc Thiên Hồng nao nao, nói: “Còn có chuyện này? Có những người nào?” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Đều là những người có chút kỳ kỳ quái quái. Ta cũng không biết hết, chỉ nhận ra Vô Thương đại ca. Còn có Lăng Phong đại ca luôn luôn trung hậu, cũng lừa gạt ta.” Khúc Thiên Hồng nghe được vừa kinh ngạc, vừa buồn cười.
Trầm Tĩnh Chu nói: “Những người này mặc dù kỳ quái, nhưng bọn hắn nếu không rõ ràng thì cũng kín đáo khuyên ta trở lại bên ngươi, đã như vậy, ta nghĩ ta tại Tuyết y cung, cũng không phải nơi khiến người e ngại như vậy. Nên ta ích kỷ, không bao giờ muốn rời khỏi ngươi nữa.” Khúc Thiên Hồng si ngốc nhìn hắn, nước mắt rốt cục rơi xuống, nói: “Tĩnh Chu, ta thật sự không nhịn được phải mắng ngươi.” Trầm Tĩnh Chu thấp giọng nói: “Ngươi muốn mắng ta cái gì?” Khúc Thiên Hồng đưa hắn ôm lấy, nhẹ nhàng hôn gương mặt hắn, nói: “Ngươi là thiên hạ đệ nhất, đệ nhất, đệ nhất ngu ngốc.”
Hôm nay trong Tuyết y cung hương thơm uẩn nhân, đại tiệc rượu, nhật nguyệt *** tam công, mười hai Đường chủ, si mị võng lượng tứ sử, cùng Đại hộ pháp, với rất nhiều rất nhiều thuộc hạ, cũng tề tụ về đây, chính là một ngày náo nhiệt khó tìm trong Tuyết y giáo, trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt vui mừng.
Tuyết y giáo vốn cùng người ngoài không quan hệ, lần này giáo chúng đến rất đông, trừ Trầm Tĩnh Chu là người ngoài, tuyệt không ngoại nhân, giáo chúng ngồi vào vị trí, dựa theo phép tắc mà đứng trước giáo chủ hành lễ, Trầm Tĩnh Chu đứng ở một bên, kinh ngạc đến cực điểm.
Dẫn đầu giáo chúng đi tới trước mặt Khúc Thiên Hồng nhất nhất hạ bái, tiểu đồng tử đứng ở một bên xướng danh, chỉ nghe được hắn lớn tiếng nói: Thiên Vân Đường Đường chủ Vạn Sĩ Vô Thương, Thiên Phong Đường Đường chủ Du Lăng Phong, Thiên Lôi Đường Đường chủ Trần Kinh Lôi, Thiên Vũ Đường Đường chủ Nam Cung Vũ, Thiên Cầm Đường Đường chủ Tả Thanh Huyền, Thiên Địch Đường Đường chủ Nguyễn Thu Hàn, Thiên Yến Đường Đường chủ Thượng Quan Thanh Yến, Thiên Mộc Đường Đường chủ Mộc Ngai Sơn, Thiên Vi Đường Đường chủ Vi Tử Kỳ, Thiên Nam Đường Đường chủ Lâm Nam Phổ, Thiên Ly Đường Đường chủ Độc Cô Tiệm Ly, Thiên Minh Đường Đường chủ Thu Nguyệt Minh, bái kiến giáo chủ!
Mười hai vị Đường chủ đều mặc hoa phục, mỗi người đều trẻ tuổi vô cùng tuấn mỹ, lại đều rất có khí độ, lúc này nhất tề hạ bái, nhất thời cả sảnh đường đều vang lên tiếng hô, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Sau khi bái khiến giáo chủ, những người này đều đi tới bên cạnh Trầm Tĩnh Chu, hàn huyên nói cười, Trầm Tĩnh Chu biết rõ bọn họ hợp tác với nhau đem mình lừa xoay vòng vòng, nhưng không thể tránh được, mặc dù trong lòng sớm đã nghi ngờ bọn họ đều người trong Tuyết y giáo, nhưng cũng quyết không ngờ tới mỗi người đều là Đường chủ vô cùng tôn quý, nhìn đám người bọn họ đều là những người thú vị, trong lòng cũng thấy náo nhiệt vui mừng.
Khi Nguyễn Thu Hàn cùng Tả Thanh Huyền đi tới bên người hắn, cũng nhiệt tình cực kỳ, không hề không đề cập tới chuyện trước đây, Trầm Tĩnh Chu cũng không mang chuyện bọn họ lừa gạt mình ra nói, chợt thấy Thiên Minh Đường chủ Thu Nguyệt Minh đi tới bên người mình, thấp giọng nói: “Trầm công tử, ngươi còn có gì ăn không?” Trầm Tĩnh Chu nhất thời không hiểu y nói gì, lại thấy y phục sức đẹp đẽ quý giá, nhất là đôi mắt, vừa lớn vừa phát sáng, lấp la lấp lánh, dường như đã từng gặp qua ở đâu rồi. Thu Nguyệt Minh bắt được tay áo Trầm Tĩnh Chu, đột nhiên dẫn theo khóc âm nói: ” Ngươi giết ta! Ngươi giết ta đi! Ngươi cho ta một đao chết đi!” Trầm Tĩnh Chu thất kinh, Vạn Sĩ Vô Thương đã đi tới, thấp giọng nói: ” Tiểu tử họ Thu kia, nếu ngươi còn tiếp tục càn quấy, mĩ thực của Lâm Nam Phổ, từ nay về sau ngươi vĩnh viễn không thể đụng tới.” Thu Nguyệt Minh lúc này mới thật sự thay đổi sắc mặt, cung kính nói với Trầm Tĩnh Chu vài câu, lại thấp giọng nói: “Trầm công tử thật sự là thiên hạ đệ nhất danh y.” Trầm Tĩnh Chu ngẩn ra, Thu Nguyệt Minh cười nói: “Chữa được tâm bệnh mà không có thuốc nào chữa nổi.” Vạn Sĩ Vô Thương hết sức kéo y xuống, lúc này hai người mới vào ngồi.
Trầm Tĩnh Chu ngồi bên cạnh Khúc Thiên Hồng, cùng Du Lăng Phong, Vạn Sĩ Vô Thương, Thượng Quan Thanh Yến, Tả Thanh Huyền, Nguyễn Thu Hàn ngồi cùng một bàn, tuy nói ngày thường Trầm Tĩnh Chu hào phóng cởi mở, lúc này liền có chút xấu hổ, nguyên lai Vạn Sĩ Vô Thương đã cùng hắn nói qua, tiệc rượu lần này, là đặc biệt vì hắn mà bố trí, ý nghĩa chính là “rước dâu”, đón hắn tiến vào Tuyết y cung.
Hàn Tinh công từ một khác bàn lại đây, cười tủm tỉm mời rượu, Trầm Tĩnh Chu cũng miễn cưỡng uống một chén, lúc đầu Lãnh Nguyệt còn có chút khó xử, nhưng bị Hàn Tinh nắm tay kéo qua, Lãnh Nguyệt ở thế cưỡi trên lưng cọp, liền bưng một ly trà kính Trầm Tĩnh Chu, còn nói: “Trầm công tử, trước kia có một số việc đã làm khó công tử, lão nhân ta là người ngoan cố, cuối cùng bây giờ đã nghĩ thông suốt. Thỉnh công tử một chén trà.” Trầm Tĩnh Chu thấy lão nhân “thỉnh trà “, trên mặt lại càng ửng hồng, nhưng trong lòng hắn đã nhận định người kia, thì cũng không quản bản thân ngượng ngùng ra sao, tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch. Vạn Sĩ Vô Thương vỗ tay cười nói: “Hảo! Trầm công tử uống trà nhà chúng ta, thì đã là người nhà chúng ta!” Vi Tử Kỳ cười nói: “Đại hộ nhân gia nghênh lấy nữ tử, đều là dùng đại kiệu tám người khiêng để nghênh đón, Trầm công tử “gả” vào nhà chúng ta, nhưng hoàn toàn theo một cách riên, tự mình đi vào.” Trầm Tĩnh Chu nhớ lại, quả thật là tự mình ngóng ngóng trông trông mà đi vào, đến cuối cùng còn đem bản thân “gả” đi, quả là ngay cả một chút thể diện cũng chẳng còn, trên mặt liền có chút thẹn thùng, Vi Tử Kỳ đột nhiên thấp giọng kêu thảm thiết: “Vạn Sĩ Vô Thương ngươi là trư à, giẫm ta làm cái gì?” Trầm Tĩnh Chu thấy hai người bọn họ nháo thành một đoàn, không nhịn được nở nụ cười, nguyên lai lúc hắn nghe Vi Tử Kỳ giễu cợt mình, tuy nói rằng ý tứ bất hảo, nhưng cũng không chưa đến mức khiến hắn để trong lòng. Khúc Thiên Hồng vội vàng nói: “Trầm công tử không đến, ta cũng muốn dùng một cỗ kiệu mười sáu người khiêng đi đón hắn.” Tất cả mọi người cùng cười, một giáo chủ luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nói như thế, mỗi giờ mỗi khắc đều bảo vệ Trầm Tĩnh Chu, khiến mọi người đều cảm thấy mới lạ thú vị.
Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Giáo chủ luôn pháp cấm sâm nghiêm, mọi người trong giáo đều là huynh đệ, tuyệt đối không thể trên mà nạt dưới, lấy mạnh hiếp yếu, khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu, hôm nay Trầm công tử tiến vào, nhưng không phải người trong giáo, sau này chính là người mà ta có thể bắt nạt!” Nói xong cười ha ha, đám người Vạn Sĩ Vô Thương, Tả Thanh Huyền đều gật đầu phụ họa, hi hi ha ha, càng nói càng thái quá, Trầm Tĩnh Chu thấy bọn họ mồm năm miệng mười, liên hợp lại ức hiếp mình, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Du Lăng Phong, có ý yêu cầu trợ giúp, ai ngờ Du Lăng Phong xua tay liên tục, nói: “Ngươi đừng nhìn ta, chính ta cũng là một người thành thật, bị bọn họ khi dễ quen rồi.” Bất đắc dĩ Trầm Tĩnh Chu nhìn về phía Khúc Thiên Hồng, thấy y chỉ mỉm cười nhìn mấy người này nói giỡn, tuyệt không có ý đứng ra giúp mình, trong lòng thầm than, hối hận sao lúc đầu không tập cho miệng mồm lanh lợi một chút, thì giờ cũng không suy bại đến nước này.
Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Lúc đầu Trầm công tử cùng ta đánh cuộc bằng chơi cờ, đã hoàn toàn bị đánh bại, hắn đã đáp ứng sẽ thực hiện một nguyện vọng của ta, nhưng vẫn chưa thực hiện.” Trầm Tĩnh Chu nhớ tới lúc đầu rõ ràng là mình chiếm thượng phong, cuối cùng bọn họ dùng công tâm thuật*, mạc danh kỳ diệu* bị thua, lúc này lại bị hắn nói thành bản thân hoàn toàn bị đánh bại, đổi trắng thay đen ngay trước mặt như thế, thật sự là đại khai nhãn giới, không khỏi liếc mắt nhìn Vạn Sĩ Vô Thương một cái, nghĩ thầm y lúc đầu tận mắt nhìn thấy, tổng muốn y nói một câu công đạo, đã thấy y đang cười dài nhìn mình, ý muốn cùng Thượng Quan Thanh Yến cùng nhau áp chế, trong lòng thở dài, thầm nghĩ: “Nhất bang đại ma đầu, ta thật sự đánh giá thấp các ngươi.”
*công tâm thuật: tâm lý chiến, đánh vào mặt tâm lý, tư tưởng
*mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không nói rõ được
Khúc Thiên Hồng thấy Trầm Tĩnh Chu mang vẻ mặt không biết nói gì cho phải, liền nhẹ nhàng nắm tay hắn, thấp giọng nói: “Bọn họ thích ngươi mới nói chuyện như vậy.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Cũng chỉ có ngươi, mới vậy đã cho rằng ta lòng dạ hẹp hòi như vậy.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, nói với Thượng Quan Thanh Yến: “Ngươi thắng Trầm công tử, muốn hắn bồi ngươi cái gì?” Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Đây là ta cùng hắn, hai người đánh cuộc, giáo chủ ngàn vạn lần không thể thiên vị, cũng không thể thay mặt hắn trả nợ.” Khúc Thiên Hồng cười, đành từ bỏ, nói với Trầm Tĩnh Chu: “Ngươi cẩn thận chút, những người này kẻ nào cũng lợi hại hơn người.” Mọi người nghe giáo chủ nói như vậy, cả đám người đều cười ngả cười nghiêng.
Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Ta là người thiện lương, trái tim nhân hậu, Trầm công tử không nên khẩn trương, ta chỉ muốn ngươi ——” kéo dài thanh âm, thấy mọi người đang nhìn mình, liền đắc ý dào dạt nói: “Ta chỉ muốn ngươi kính giáo chủ một chén rượu.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Cái này cũng không khó khăn. Nhưng Thượng Quan đại ca, ta là một người tính tình thẳng thắn, ta mỗi lần nhìn thấy ngươi, đều muốn cùng ngươi nói, chỉ một chữ đổ*, hại người không đơn giản, ngươi ngàn vạn lần không nên tiếp tục bài bạc nữa, còn làm phiền Vạn Sĩ đại ca.” Cơ mà mọi người nghe xong những lời này lại càng cười lợi hại hơn nữa, như muốn rơi hàm vậy, chỉ mình Trầm Tĩnh Chu là không hiểu tại sao.
*đổ: đánh cuộc, đánh bài.