Xẹt xẹt xẹt ~~~
Tuy bím tóc màu bạc quấn quanh, nhưng trường thương vẫn mạnh mẽ đâm vào thân thể Liệp Ương Tôn Giả, chấn động mãnh liệt làm ngực hắn bị đâm ra lỗ thủng lớn, thậm chí cũng có thể nhìn thấy lượng lớn binh sát đang chạy trong cơ thể hắn, còn chưa hoàn toàn tiêu hao hết.
Mà dao động của Sát Lục Chi Vực cũng không ngừng thẩm thấu, làm Liệp Ương Tôn Giả vốn thương thế rất nặng, thương thế cũng không ngừng tăng thêm.
“Ta nhận thua.” Liệp Ương Tôn Giả mở miệng nói, trong miệng hắn đầy máu tươi.
Chung quanh chợt yên tĩnh.
Sát Lục Chi Vực trực tiếp tiêu tán, Đông Bá Tuyết Ưng vốn muốn ra trường thương lần nữa cũng dừng lại thu hồi, một số binh sát lưu lại cũng nhanh chóng bay về.
Liệp Ương Tôn Giả nhìn Đông Bá Tuyết Ưng. Không có binh sát phá hủy, vết thương trên người đang dần dần chữa trị, bím tóc vốn cực dài cũng nhanh chóng ngắn lại khôi phục bình thường. Hắn nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, gật đầu nói: “Ta thua tâm phục khẩu phục, chính diện chiến đấu ta thế mà thua, ngươi lợi hại hơn ta.”
“Ngươi cũng rất mạnh.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Đối phương quả thực rất mạnh.
Nếu không có sáu trăm vạn năm tu luyện ở Thủy Tổ Ma Sơn, không tự nghĩ ra《 Đạo Phong Ba 》, chỉ cần những bím tóc màu bạc kia mình đã không thể cứng rắn phá vỡ, phải trốn vào hư giới thiên địa. Mình đến lúc đó mượn dùng hư giới thiên địa, hư không độn hành để tiến hành đánh lén chiến đấu. Lấy thân thể cường đại của đối phương, lượng lớn bím tóc phụ trợ, mình đánh lén có thể thắng lợi hay không cũng chưa chắc.
Chỉ là...
Có sáu trăm vạn năm, mình tăng lên mọi phương diện, mặc dù không thi triển hư giới thiên địa, hư không độn hành, mình cứng đối cứng cũng áp chế đối phương trực tiếp thủ thắng.
“Lợi hại.”
“Chúc mừng Đông Bá Tôn Giả, trở thành Tôn Giả mạnh nhất của Thủy Tổ Ma Sơn.”
“Ha ha, một trận chiến này của Đông Bá Tôn Giả và Liệp Ương Tôn Giả thật đúng là đủ dũng mãnh.” Các Chúa Tể đứng xem cũng đều lần lượt mở miệng, chiến đấu hung hãn như vậy, tân tấn Chúa Tể bình thường cũng không chống đỡ được.
Đông Bá Tuyết Ưng và Liệp Ương Tôn Giả đều rất bội phục đối phương, bởi vì hai người bọn họ đều tự có đủ loại gặp gỡ. Đông Bá Tuyết Ưng tự hỏi nếu không có ‘Hư không hành giả truyền thừa’ mình căn bản không có hy vọng thắng lợi. Liệp Ương Tôn Giả cũng cảm thán: “Ta rất nhiều gặp gỡ, lại tiến vào tầng trong Thủy Tổ Ma Sơn tu hành năm tháng dài lâu, thế mà còn thua.”
...
Đông Bá Tuyết Ưng cáo biệt với một số Chúa Tể, ở dưới con rối người hầu mới —— người hầu ban đầu của Liệp Ương Tôn Giả, một nữ tử con rối dẫn dắt đi về phía tầng trong của Thủy Tổ Ma Sơn.
Tầng trong của Thủy Tổ Ma Sơn.
“Chủ nhân, tầng trong Thủy Tổ Ma Sơn tổng cộng có chín động phủ, ở chín chỗ đầu mối then chốt lớn của toàn bộ pháp trận Thủy Tổ Ma Sơn.” Nữ tử con rối tiến lên trong sương mù màu đen, vào sâu bên trong Thủy Tổ Ma Sơn, “Chín tòa động phủ phân biệt có tám vị Chúa Tể cùng một vị Tôn Giả, lúc trước còn có vài vị Chúa Tể tầng trong đến xem cuộc chiến.”
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
“Xem.” Nữ tử con rối chỉ hướng xa xa.
Xa xa có luồng sáng màu sắc rực rỡ vờn quanh một chỗ, giữa không trung lại lơ lửng một tòa động phủ hoa mỹ phạm vi chừng trăm dặm, đó là động phủ tu hành, cũng là một trong chín đại đầu mối then chốt của Thủy Tổ Ma Sơn này.
“Đó là động phủ chủ nhân, nơi về sau tu hành.” Nữ tử con rối nói.
Đông Bá Tuyết Ưng đi qua.
Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn thấy mấy phương hướng khác mơ hồ cũng có ánh sáng màu, cũng có động phủ lơ lửng. Hắn biết, là động phủ khác của tầng trong.
Vù.
Trực tiếp bay lên, hướng động phủ bay đi. Cửa chính của động phủ mở rộng. Khi Đông Bá Tuyết Ưng bay tới gần, lại cảm giác được thanh âm phi thường êm tai vang lên ở bên tai, vang lên ở trong linh hồn.
“Ô cát lạp...” Thanh âm hư vô mờ mịt vang lên trong linh hồn, ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng dần dần mê mang sau đó nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười, hoàn toàn ngủ say.
Không đơn giản là một thân thể này.
Ở trên một tinh cầu hoang vu của Ma Sơn vũ trụ, ở trong động thiên pháp bảo tiềm tu Đông Bá Tuyết Ưng áo đỏ cũng trực tiếp ngã xuống trên đất cỏ, lâm vào trong giấc ngủ say.
Ở vũ trụ tu hành giả, thế giới Hạ tộc, trong thế giới Hồng Thạch sơn.
Đông Bá Tuyết Ưng vốn đang nói chuyện phiếm với thê tử Dư Tĩnh Thu, lại nhắm mắt lộ ra nụ cười, trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất.
“Tuyết Ưng.” Dư Tĩnh Thu sửng sốt, sắc mặt lập tức đại biến, “Tuyết Ưng, chàng làm sao vậy, tỉnh lại, tỉnh lại!”
...
Thủy Tổ Ma Sơn.
Đông Bá Tuyết Ưng lâm vào trong giấc ngủ say, trên mặt vẫn mỉm cười, thân thể hắn vẫn vô ý thức hướng cửa chính của động phủ bay đi.
“Ha ha ha, Đông Bá Tôn Giả này cũng bắt đầu ‘Tu hành trong mộng’ rồi.” Ở tám tòa động phủ khác của tầng trong Thủy Tổ Ma Sơn, cũng có một số Chúa Tể xa xa chú ý tới nơi này, cũng nhìn thấy cảnh tượng Đông Bá Tuyết Ưng lâm vào ngủ say.
“Đây chính là đại kỳ ngộ tầng trong Thủy Tổ Ma Sơn mới có, tu hành trong mộng, cầu cũng cầu không được.”
“Một khi tu hành trong mộng, không thể gián đoạn, phải tu hành chấm dứt mới có thể tỉnh lại. Không biết hắn một lần này sẽ tu hành bao lâu.”
“Đông Bá Tôn Giả này nhìn khí tức linh hồn của hắn rất trẻ tuổi, ngộ tính hiển nhiên cực cao, hơn nữa lại là lần đầu tiên tu hành trong mộng, thời gian tu hành nhất định rất dài, theo ta thấy, ít nhất năm ức năm.”
“Năm ức năm? Theo ta thấy, chỉ sợ mười ức năm.”
“Dù sao thời gian càng dài, thu hoạch càng lớn! Ha ha...”
Các Chúa Tể ở tầng trong của Thủy Tổ Ma Sơn cũng đều trải qua nhiều lần tu hành trong mộng, đối với tu hành trong mộng có chút hiểu biết. Như Liệp Ương Tôn Giả lúc trước không thể ứng chiến, chính là bế quan tiến hành tu hành trong mộng.
***
Dư Tĩnh Thu cảm giác nháy mắt ngây dại, ‘Đông Bá Tuyết Ưng’ ở trong lòng nàng thực lực sâu không lường được xếp hàng tam tổ thế mà sẽ trực tiếp ngã vật xuống đất ở vật chất giới? Quy tắc vật chất giới là phi thường bảo hộ sinh mệnh bên trong, cho dù là Huyết Nhận thần đế, Thời Không đảo chủ bọn họ một cấp số này, mượn dùng thệ ước nhân quả cũng chỉ có thể đánh chết Giới Thần tam trọng thiên.
Đông Bá Tuyết Ưng thực lực gì? Ở vật chất giới hẳn là tuyệt đối an toàn!
“Tuyết Ưng, Tuyết Ưng, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.” Dư Tĩnh Thu thử một tia Giới Thần lực muốn thẩm thấu vào trong cơ thể Đông Bá Tuyết Ưng tiến hành xem xét. Xẹt xẹt xẹt, vừa đụng chạm làn da Đông Bá Tuyết Ưng đã lọt vào bài xích vô hình, mặc dù lâm vào ngủ say, chỉ cần uy năng tự nhiên của thân thể cũng không phải lực lượng của Dư Tĩnh Thu có thể thẩm thấu.