Tống Lý Duệ một đời anh minh, xuất thân bình dân vẫn có thể leo lên vị trí thừa tướng, ông ta rất được lòng dân, hơn phân nửa quan văn trong triều đình đều là học trò của ông ta, có rất nhiều lúc lời nói của ông ta còn có giá trị hơn cả hoàng thượng.
Người dân Đại Hạ tương truyền: "Tống tướng nắm giữ một nửa bầu trời Đại Hạ".
Có thể thấy được địa vị của Tống tướng ở Đại Hạ cao như thế nào.
Thật không may, tất cả những điều đó đều dần dần đổ vỡ sau khi Dương Ân trở lại vương thành.
Dương Ân đã trở thành thiên dược sư trẻ tuổi nhất, trở thành Thiếu Ân vương tước, buộc Tống tướng và vây cánh của mình phải rút lui khỏi triều đình, mạnh mẽ thay đổi vận mệnh của Đại Hạ.
Ngày hôm nay, Tống tướng và Phúc An Vương muốn thế cục vãn hồi, cảm thấy không ai có thể ngăn cản bước tiến của mình, cho dù Ngô Tam Hào và Tề Ân Tán có ngăn chặn thì cả hai vẫn rất tự tin mình có thể giết chết Đường Hiểu Hàm để chiếm ngôi.
Nhưng bọn họ ngàn tính vạn tính vẫn tính sót Dương Ân.
Bọn họ nghĩ Dương Ân đang ở Dược Vương các thì khó có thể phân thân, thậm chí còn có thể bỏ mạng ở Dược Vương các, nhưng Dương Ân đã làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Dương Ân chẳng những không bỏ mạng tại Dược Vương các mà còn san bằng cả Dược Vương các, bây giờ hắn còn ném bọn họ vào hiểm cảnh vạn kiếp bất phục.
Phúc An Vương bị Tề Ân Tán chém đầu, Tống tướng bị Mắt Hồn của Dương Ân công kích khiến cho hồn phách bị trọng thương, ông ta không chết do linh hồn của ông ta đủ mạnh mẽ để chống đỡ Mắt Hồn của Dương Ân, nhưng cho dù như vậy thì ông ta cũng đã sợ hãi đến mức phải quay người bỏ chạy mà không hề mảy may suy nghĩ, thậm chí còn mặc kệ đồng bọn xung quanh.
“Tống Lý Duệ, ông nghĩ mình có thể trốn thoát sao?”, Dương Ân quát lên, nguồn năng lượng của Mắt Hồn bắn ra, tuyệt đối không thể để cho Tống Lý Duệ chạy thoát.
Linh hồn của Tống Lý Duệ tuy có thể chống đỡ một lúc nhưng cuối cùng vẫn bị thương, ông ta ngay lập tức cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Ông ta quay lại, thất kinh quát lên với Dương Ân: "Dương Ân, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao? Con của ta là đệ tử nội môn của núi Nga Mi, nếu như ngươi giết ta thì Dương gia ngươi cũng sẽ không được chết tử tế!"
"Chết đến nơi mà còn dám uy hiếp ta, để ta đích thân kết liễu ông", Dương Ân cau mày, sau đó hắn thu hồi Mắt Hồn, đôi cánh huyền khí chớp động lướt về phía Tống Lý Duệ, hắn muốn tự tay giết chết Tống Lý Duệ.
Ánh mắt của Tống Lý Duệ bỗng nhiên lóe lên một tia đắc ý, đồng thời lấy ra một viên đan dược nuốt vào người để chữa trị vết thương linh hồn.
Đan dược của ông ta không phải là đan dược loại hồn, không thể nào chữa trị vết thương linh hồn ngay lập tức, nhưng ông ta cho rằng như vậy cũng đủ để ông ta giết chết Dương Ân rồi.
"Ta không phải là tên Bạch Mi Ưng Hoàng kia, mỗi lần ta ra tay đều sẽ dốc hết toàn lực, một chiêu giết chết kẻ thù!", Tống Lý Duệ thầm quát lên trong lòng, vung kiếm lên chém về phía Dương Ân.
Vô Ảnh Kiếm!
Đường kiếm của Tống Lý Duệ chém ra rất nhanh, sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi, nhưng trong tích tắc đã xuất hiện trở lại ngay trước ngực của Dương Ân, muốn chém Dương Ân làm hai khúc.
Ánh mắt của Dương Ân lóe sáng, hắn lẩm bẩm nói: "Để xem ai sẽ chết trước!"
Dương Ân tiến vào trạng thái phòng thủ, hắn giơ kiếm Xích Tinh lên chặn đường kiếm kia, kiếm Xích Tinh không chịu được sức mạnh của một kiếm kia nên bị gãy làm hai đoạn, Dương Ân nhân cơ hội chạy thoát, tuy vậy bụng của hắn vẫn bị chém sượt qua khiến cho máu tươi phun ra ngoài.
Tống Lý Duệ rất đắc ý, lại vung kiếm chém về phía Dương Ân thêm lần nữa, ông ta buộc phải giết chết được Dương Ân trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng không biết từ lúc nào đôi cánh Băng Nhẫn của Dương Ân đã lặng lẽ lướt ngang qua cơ thể của ông ta.
Nếu linh hồn của ông ta không bị thương thì ông ta nhất định có thể cảm ứng được đòn tập kích của cánh Băng Nhẫn, thật không ngờ khi ông ta phát động công kích lần nữa đối với Dương Ân thì đôi cánh Băng Nhẫn đã nhanh chóng lướt qua.
Phụt!
Cổ của Tống Lý Duệ bị đôi cánh Băng Nhẫn sắc bén chém qua, máu chảy ra giàn giụa tại chỗ, nếu không nhờ Thiên Lân giáp của ông ta bảo vệ được phần nào thì đầu của ông ta giờ này đã rơi xuống đất rồi.
"Dương Ân, ngươi...", Tống Lý Duệ trừng mắt ôm lấy cổ, ngoác mồm muốn quát vào mặt Dương Ân, nhưng vừa mở miệng thì cổ của ông ta lại càng đau hơn, ông ta không còn quan tâm đến Dương Ân nữa, ngay lập tức xoay người bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
“Ông không thể chạy thoát đâu, cánh Băng Nhẫn, trảm cho ta!”, Dương Ân một lần nữa thúc giục cánh Băng Nhẫn bay hết tốc lực chém về phía Tống Lý Duệ.
Những đòn công kích thế này sẽ làm cạn kiệt thận lực của hắn, cho nên hắn tuyệt đối phải thành công.
Tống Lý Duệ bây giờ đã là chim sợ cành cong, đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái hỗn loạn, trong khi đó Dương Ân đã lướt tới, một đường chém trọng thương Tống Lý Duệ.
Dương Ân tiến thêm một bước truy kích, lấy cung Trụy Nguyệt ra bắn về phía Tống Lý Duệ.
Tống Lý Duệ trốn không kịp, bị một mũi tên của Dương Ân bắn vào đùi, đau đến mức phải thét lên như heo bị chọc tiết.
Đến lúc này chiến lực của Tống Lý Duệ đã giảm đi bảy tám phần, tất cả là bởi vì linh hồn đã bị đả thương, Dương Ân không hề bỏ qua cơ hội này, liên tục thúc giục cánh Băng Nhẫn tấn công Tống Lý Duệ.
"Ta phán ông tội lăng trì!", Dương Ân lạnh lùng nói.
Tội lăng trì vốn là tội mà hắn phán cho đại hộ pháp, nhưng rốt cuộc đại hộ pháp đã tự nổ tung mà chết, cho nên bây giờ hắn sẽ xử lý Tống Lý Duệ như thế để trút giận.
Tống Lý Duệ đường đường là cường giả cảnh giới Thiên Ngư trung cấp nhưng hoàn toàn không thể chống đỡ nỗi, bị đôi cánh Băng Nhẫn của Dương Ân lăng trì đến chết.
“Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi!”, Dương Ân thở dài ngao ngán nhìn đống máu thịt bầy nhầy rơi xuống đất.